Bước chân của hắn vững như núi cao, đứng sừng sững ở trên bậc thang thứ mười tám, trở thành người thứ chín, đứng ở trên bậc thang thứ mười tám.
Hôm nay, chín người, vào bậc thang mười tám, nhưng giờ phút này, hai người thực lực mạnh nhất, Âu Dương Chấn cùng Tang Lãnh Phong, xông lên bậc thang thứ mười chín thất bại, chỉ còn lại có bảy người còn ở trên cầu thang Thiên Bi, hơn nữa, toàn bộ ở bậc thang mười tám.
Huyền Yên rốt cuộc hạ quyết tâm, tiếp tục xông pha lên trên, mang theo chấp niệm vô cùng mãnh liệt, bước lên bậc thứ mười chín, nhưng trong phút chốc, nàng liền phát ra một tiếng kêu thảm thiết hoảng sợ, giống như diều đứt dây, bị ném bay ra ngoài, rất thê thảm.
Huyền Yên, xông lên bậc thang thứ mười chín, tuyên bố thất bại, hôm nay, còn sót lại sáu người.
Sau đó, Nhạc Bất Phàm cũng khởi xướng xung phong, tương tự, thất bại, còn lại năm người.
Bốn đại nhân vật thiên kiêu xếp trong ba mươi sáu hạng đầu của Thiên Mệnh bảng, toàn bộ, xông lên bậc thang thứ mười chín thất bại, một màn như vậy có thể xưng là thảm thiết.
Tư Đồ Phá, Tần Vấn Thiên, Âu Dương Cuồng Sinh, Sở Mãng, Phàm Nhạc, năm người này, còn có hi vọng sao?
- Một bước xa, đó là lạch trời, ta bước ra một bước này, liền có thể ngạo thị quần hùng, Tư Đồ Phá ta, sẽ không thua, không thể thua.
Tư Đồ Phá ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Bi, nơi đó, giống như có bóng người của hắn.
Tư Đồ Phá hắn, có thể nào thua Tần Vấn Thiên.
Hắn có thể rời khỏi Vô Song giới, nhưng tuyệt không thể, là bị trục xuất Vô Song giới, hắn không thể nào mất được cái thể diện này.
Bốn thiên kiêu thành Thương Châu, không có người của Tuyệt Sanh Kiếm Phái, bọn họ đều xông lên thất bại, Tư Đồ Phá hắn không thể thua, vì mình, cũng vì Tuyệt Sanh Kiếm Phái.
Tâm hắn, chưa bao giờ cứng cỏi như giờ phút này, bước chân hắn đạp ra, trong nháy mắt này, mồ hôi lạnh toàn thân Tư Đồ Phá chảy ròng ròng, khoảnh khắc, giống như đã trải qua sinh tử, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, vô tận lực lượng bùng nổ, chấp niệm mạnh nhất bảo vệ bản thân bất diệt, hắn là Tư Đồ Phá, hắn muốn thắng.
- Thùng...
Lại một bước, vững vàng cắm rễ, Tư Đồ Phá, đứng ở trên bậc thứ mười chín, một cuộn sóng kinh khủng thổi quét cầu thang cổ lộ, bóng lưng kia rung động thật sâu tâm linh của mọi người.
Đó là Tư Đồ Phá, Tư Đồ Phá Tuyệt Sanh Kiếm Phái, hắn đứng ở trên bậc thang thứ mười chín, làm được chuyện đám người Âu Dương Chấn cùng Tang Lãnh Phong chưa làm được, hắn đã phá kỷ lục mười năm quá khứ.
Hắn sắp trở thành người chói mắt nhất hôm nay.
Thiên Bi cổ lộ này, giống như mở vì hắn.
- Thắng rồi.
Trên mặt Nhạc Băng Ảnh mang theo một ý cười, đây là nam nhân Tư Đồ Phá của ả, mặc dù chính ả bị thương, giờ phút này trong cơ thể còn đang chấn động, nhưng ả không để ý, Tư Đồ Phá, trở thành người chói mắt nhất, ả nhìn về phía người Thương Hoàng cung, nhìn về phía người Tuyệt Sanh Kiếm Phái, bọn họ, đều sẽ vì Tư Đồ Phá mà kiêu ngạo nhỉ.
Ả lại nhìn về phía bóng người Tần Vấn Thiên, thời điểm chết của hắn sắp đến.
- Xem ra, trên Thiên Mệnh bảng, sắp xuất hiện một vị nhân vật cường thế.
Âu Dương Chấn ngẩng đầu nhìn Tư Đồ Phá, thấp giọng nói, Huyền Yên cũng khẽ gật đầu, Tư Đồ Phá làm được chuyện nàng chưa làm được.
- Ta nếu thắng, đừng can thiệp ta và Huyền Tâm nữa.
Đúng lúc này, thanh âm Phàm Nhạc đột nhiên truyền đến, khiến con ngươi của Huyền Yên hơi co rút lại, sau đó nàng nhìn thấy, chân Phàm Nhạc cất bước về phía bậc thang thứ mười chín, thân thể có vẻ hơi mập mạp kia của hắn run nhè nhẹ.
- Huyền Yên, ta tất thắng ngươi.
Rống giận một tiếng, hai chân Phàm Nhạc đồng thời hạ xuống, tiếng nổ vang oành truyền ra, hắn đứng ở trên bậc thang thứ mười chín, giờ khắc này hắn như không sợ sinh tử, thân thể mập mạp kia của hắn, ở trong ánh mắt của mọi người trở nên cao lớn hẳn lên.
Không có ai có thể ngờ được, Phàm Nhạc mập, hắn đã đi lên bậc thứ mười chín.
- Phàm Nhạc! Huyền Tâm nhìn bóng lưng kia, trong mắt đẹp có hơi nước mơ hồ, tiếng vang phốc truyền ra, trên người Phàm Nhạc máu tươi bắn tung tóe, nhưng hắn vẫn đứng ở đó, không chịu dao động.
- Huyền Yên, ta là thắng rồi phải không.
Thanh âm Phàm Nhạc bay tới, Huyền Yên nhìn thân hình không ngừng đổ máu kia, tâm linh của nàng chịu rung động rất mạnh, mở mồm, lại không biết nên nói cái gì.
- Ào...
Máu tươi tiếp tục bắn tung tóe, cánh tay Phàm Nhạc giống như muốn gãy.
- Sư tỷ.
Huyền Tâm nhìn Huyền Yên, nước mắt không ngừng chảy, Huyền Yên nhẹ nhàng gật đầu, nói với trên không:
- Ta thua rồi.
- Oành...
Nàng vừa dứt lời, thân thể Phàm Nhạc cũng bay xuống, nằm ngang ở trong hư không, thân thể Huyền Tâm liền xông ra, đỡ lấy Phàm Nhạc, khi hạ xuống đất, chỉ thấy Phàm Nhạc cười nói với nàng:
- Huyền Tâm, muội không nhìn lầm bản thiên tài chứ.
- Ừm, không có, muội không nhìn lầm.
Hai hàng lệ trong veo rơi xuống, nhỏ ở trên mặt Phàm Nhạc, Phàm Nhạc nhắm đôi mắt, mang theo nụ cười ngất đi.
Phàm Nhạc, trở thành người thứ hai phá kỷ lục, tuy hắn chỉ là tạm dừng chốc lát rất ngắn ngủi, nhưng dù sao, hắn đã đứng ở trên bậc thang thứ mười chín, hắn đã phá kỷ lục mười năm quá khứ.
Sở Mãng, hắn cũng khởi xướng xung phong, phát ra một tiếng rống giận, rít gào, Nhưng hắn đã thất bại.
Tuy bại, lại không hối hận, hắn đã làm tới cực hạn của mình.
Âu Dương Cuồng Sinh, hắn cũng xông lên, ở khoảnh khắc hắn bước lên bậc thang thứ mười chín, mắng một tiếng:
- Kháo, lão tử không chơi nữa.
Sau khi dứt lời, hắn cũng bị chấn ngã xuống, nhưng hắn lại là có phòng ngự trước, không bị thương nặng, trong miệng còn hùng hùng hổ hổ nói:
- Thiên Bi này là người ta chơi đùa sao.
Quá độc ác, hắn cảm giác vừa rồi cũng sắp chết, hơn nữa là chết thật, bộ dáng thê thảm kia trên người Phàm Nhạc tuyệt đối không phải ảo tượng.
Trên cầu thang Thiên Bi chỉ còn lại có hai người cuối cùng, Tư Đồ Phá bậc mười chín, Tần Vấn Thiên bậc mười tám.
Thiên Bi này vốn là mở ra vì bọn họ, không biết là trùng hợp hay không, cuối cùng, chỉ còn lại có hai người bọn họ.
Chỉ là, Tần Vấn Thiên, thật sự có thể triển khai quyết đấu với Tư Đồ Phá sao?
Bột bước xa kia, đó là lạch trời, bao nhiêu người, đã ngã xuống ở một bước đó.
Âu Dương Chấn, Tang Lãnh Phong, Huyền Yên, Nhạc Bất Phàm, bọn họ đều chưa xông lên, chỉ có Tư Đồ Phá hắn làm được, Phàm Nhạc, xem như làm được nửa bước, hắn vì yêu mà chiến, vì không đến mức làm Huyền Tâm hổ thẹn mà chiến, hắn nói cho Huyền Yên, nói cho Huyền Nữ điện, nói cho người thành Thương Châu, Phàm Nhạc hắn, không kém hơn bất cứ thiên tài nào.
Tư Đồ Phá sau khi đứng vững, quay đầu lại, nhìn Tần Vấn Thiên một cái, quan sát hắn, bình tĩnh nói:
- Một bước xa, đó là một lạch trời, mà lạch trời giữa ta và ngươi, tuyệt đối không chỉ một bước.