- Trần Yên, thời điểm năm đó ngươi tham gia cuộc chiến Thiên Mệnh bảng thì ta còn là thiếu niên, ta thấy phong thái của ngươi cũng hơi chút sùng kính, tuy nhiên không ngờ hôm nay ngươi lại thành loại bộ dạng này, thật là đáng thất vọng.
Nghe Âu Dương Cuồng Sinh nói như vậy, Trần Yên nhíu mày, Âu Dương Cuồng Sinh dĩ nhiên nhận ra được hắn.
Bên kia, Diệp Lăng Sương nhìn Tần Vấn Thiên đang đi về hô nói :
- Vấn Thiên.
- Ta nhất định phải trở về.
Tần Vấn Thiên lại một lần nữa đứng ở phía dưới cái chân khổng lồ làm cho trái tim Diệp Lăng Sương như ngừng đập. Cái chân tử vong này mà hạ xuống là cũng có thể lấy được mạng của hắn, tuy nhiên Tần Vấn Thiên phải trở về rồi nhất định phải quay lại lần nữa, có thể nói là đi lại hai lần ngoài ra Cự Yêu bây giờ đã thanh tỉnh rồi.
- Ta đi cùng ngươi.
Diệp Lăng Sương cắn răng nói.
- Không, Lăng Sương tỷ, ngươi và Tần Chính thủ tại chỗ này. Phàm là ai đã ra tay đối với bọn Âu Dương mà qua được đây, các ngươi ra tay giết chết chúng đi.
Tần Vấn Thiên quay đầu lại nhìn Diệp Lăng Sương thần sắc nghiêm túc nói. Diệp Lăng Sương tự biết nếu nàng đi về thì nguy hiểm cực kỳ lớn nên không thể làm gì khác hơn là gật đầu đồng ý.
Tuy nhiên lời nói của Tần Vấn Thiên làm cho đám người đối diện ai nấy đều giật mình. Vô luận là người Tử Lôi Tông hay là Thiên Tàn Giáo trong lòng đều nhảy dựng lên. Bọn họ dĩ nhiên không chú ý đến việc đối phương phía đối diện có thể chặn giết bọn họ, bất quá rất nhanh chân mày Khuyết Thừa lại giãn ra. Trên tay bọn họ có người thì có gì đáng sợ, chỉ cần bắt được mấy người thì ngược lại muốn xem Tần Chính cùng Diệp Lăng Sương có dám động đến bọn họ hay không. Chỉ cần có mấy người đi qua được thì đó chính là tử lộ của đám người Tần Vấn Thiên rồi.
- Vấn Thiên, ngươi không nên quay về, cứ canh giữ ở bên đó .
Âu Dương Cuồng Sinh la lớn, Tần Vấn Thiên quay về thì quá nguy hiểm, hơn nữa đối phương nhiều người, cho dù Tần Vấn Thiên qua đây cũng chỉ sợ là vô dụng.
- Không...
Ánh mắt Tần Vấn Thiên kiên định, nói:
- Ta sẽ tới cùng các ngươi, Lăng Sương tỷ, nếu chúng ta có chuyện gì bất trắc, hai người các ngươi không ai được đi về, đám người kia, tới một người chặn giết một người, nếu đã muốn chơi thì toàn bộ liền ở tại chỗ này đi.
Trong thanh âm của Tần Vấn Thiên tràn đầy ngữ khí quyết tuyệt khiến đám người phía đối diện ai nấy đều quá sợ hãi, gia hỏa này nổi cơn điên rồi.
Bọn họ nếu gặp chuyện không may, toàn bộ chôn cùng nhau thì tất cả người trên cái cầu nổi này đều cùng nhau lưu tại Tiên Võ Giới.
- Bành...
Ánh sao lóng lánh, tại thời điểm tiếng nổ đùng kia vang lên thì Tần Vấn Thiên đã phát động Đấu Chuyển Tinh Di lao đi. Hắn nhất định phải đi qua, hắn có hai cái mạng, cho dù có một cái chết tại Tiên Võ Giới thì vẫn còn có một thân thể nữa. Hắn nhất định phải báo thù, phải đưa đám người Âu Dương đi qua cửa ải này.
- Có ý tứ.
Tần Vấn Thiên không có chú ý tới trong hư không Cự Yêu đã nhếch miệng cười một tiếng, trên khuôn mặt hiện lên một tia thú vị. Tại thời điểm Tần Vấn Thiên nhảy qua dưới chân hắn, chân hắn liền một lần nữa đạp xuống.
- Không....
Diệp Lăng Sương thấy một màn như vậy thì sắc mặt trắng bệch, không chỉ có nàng mà tất cả đám người Âu Dương Cuồng Sinh, Sở Mãng đều rống lớn. Sắc mặt Vân Mộng Di cũng hoàn toàn trắng bệch.
- Ầm ầm!.
Một tiếng vang thật lớn vang lên, vô luận Tần Vấn Thiên mạnh đến bao nhiêu thì cũng không có gì cả còn lại cả.
- Nghiệt súc.
Âu Dương Cuồng Sinh ngẩng đầu lên nhìn Cự Yêu trong hư không, ánh mắt đỏ ngầu, tuy nhiên Cự Yêu kia lại nhếch miệng cười một tiếng nhìn Âu Dương Cuồng Sinh nói :
- Con thỏ nhỏ, ngươi muốn chết sao?.
- Lão tử sợ ngươi à.
Âu Dương Cuồng Sinh gầm thét nói rồi trên thân xuất hiện Lôi Đình cuồn cuộn và lao về phía Cự Yêu trong hư không.
Cự Yêu lại nhếch miệng nở nụ cười rồi lập tức giơ lên cái chân khổng lồ và di động về phía trước làm cho tim gan mọi người muốn vỡ tan, gia hỏa này lại có thể tùy ý di chuyển?
- Chạy...
Mọi người vội chạy trốn như điên, chỉ thấy cái chân khổng lồ kia lại giáng từ trên trời xuống đạp vào người Âu Dương Cuồng Sinh, hắn căm bản là vô địch.
...
Tần Vấn Thiên vốn cho là mình đã chết rồi nhưng trên thực tế hắn không có chết. Một cước kia hạ xuống đã không có đạp bẹp hắn mà đưa hắn tới một mảnh không gian khác.
Trái tim Tần Vấn Thiên bắt đầu nhảy dựng lên, thật lâu sau vẻ mặt không bình phục lại được. Tần Vấn Thiên nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu rồi nhìn về phía một tòa động phủ phía trước.
- Sinh tử lộ.
Bên ngoài Động phủ có khắc ba chữ lớn làm cho Tần Vấn Thiên khi nhìn thấy thì có cảm giác như tuyệt xử phùng sinh.
Hắn không chết, mập mạp cũng như vậy, nhất định cũng không chết!