Thái Cổ Thần Vương

Chương 456: Chương 456: Ta làm khó ngươi?




Âu Dương Đình cười lạnh nói:

- Ngươi cầu ta mà nói, có lẽ ta đại phát từ bi, để ngươi đi vào.

Oán niệm của Âu Dương Đình đối với Tần Vấn Thiên chưa bao giờ biến mất, trong lúc này, Tần Vấn Thiên biểu hiện càng ngày càng chói mắt, nhưng cái này lại chọc càng thêm đau lòng ả.

Ả thân là tiểu thư đích hệ Âu Dương thế gia, bị Tần Vấn Thiên sỉ nhục, lại ngay cả cơ hội báo thù cũng tìm không thấy, giờ phút này lão đầu thối này tự xưng là sư tôn của Tần Vấn Thiên, xuất hiện ở trước mặt của ả, ả có thể nào không sỉ nhục hẳn hoi một phen.

Đương nhiên, Âu Dương Đình sở dĩ có sự tự tin như vậy, còn bởi vì người bên cạnh ả, Đoạn Thanh Sơn.

Vô luận Tần Vấn Thiên hiện tại biểu hiện kiệt xuất cỡ nào, hắn vẫn như cũ là họ Tần, tuy đi lại rất gần với Âu Dương Cuồng Sinh, nhưng dù sao còn chưa gia nhập Âu Dương thế gia, vô luận từ một mặt nào mà nói, Đoạn Thanh Sơn, đều có thể đủ hoàn toàn áp chế Tần Vấn Thiên.

Đoạn Thanh Sơn ở trên Thiên Mệnh bảng xếp hạng hai mươi lăm, ít nhất hiện tại, tuyệt đối không phải Tần Vấn Thiên có khả năng so được, như vậy, Âu Dương Đình ả, làm nhục một lão già thối, có cái gì có thể lo lắng.

Vẻ mặt Mạc Thương hơi tỏ ra khó coi hẳn lên, nhưng nghĩ đến tầm quan trọng của việc này, hắn chỉ có thể ăn nói khép nép, khom người nói:

- Cầu Âu Dương tiểu thư, để ta đi vào.

- Chỉ cầu như vậy, sao không cảm thấy một chút thành ý nào.

Âu Dương Đình lạnh lùng khinh miệt nói:

- Ngươi tính là cái quái gì, cũng có tư cách nhìn thẳng vào ta.

Mạc Thương siết chặt bàn tay, sắc mặt khó coi, hắn không ngờ Âu Dương tiểu thư này khó chơi như thế, thế này không khỏi quá mức điêu ngoa.

- Âu Dương tiểu thư, ta có ý muốn nhờ, tiểu thư địa vị tôn quý, cần gì làm khó ta như thế.

Mạc Thương mở miệng nói, hắn tuy tới từ Sở quốc, ở trước mặt Âu Dương thế gia thân phận thấp hèn, nhưng cũng không chịu nổi một nữ tử trẻ tuổi tìm mọi cách làm nhục.

- Cái gì, ta làm khó ngươi?

Thanh âm Âu Dương Đình trở nên lạnh như băng, trong đôi mắt hiện lên một mảnh lạnh lùng cay nghiệt:

- Lão già, chỉ ngươi như vậy, bổn tiểu thư thèm làm khó dễ ngươi? Ngươi tính là cái gì, hiện tại không phải vấn đề ngươi đi vào hay không, xin lỗi trước.

Đoạn Thanh Sơn ở một bên im lặng nhìn, trong lòng thầm than, xem ra chuyện lần trước Âu Dương Đình bị Tần Vấn Thiên sỉ nhục đả kích rất lớn đối với ả, một mực áp lực ở trong lòng không thể tiêu tan, như vậy để ả phát tiết một phen áp lực tâm cảnh, như vậy đối với ả có lẽ sẽ có chỗ tốt hơn.

- Âu Dương tiểu thư, ta đắc tội tiểu thư nơi nào, làm khó tại hạ như thế.

Trong ánh mắt Mạc Thương hiện lên một mảng tức giận, nhưng hắn vừa dứt lời, liền thấy bước chân Đoạn Thanh Sơn đi về phía trước một bước, một lực lượng cường đại trực tiếp buông xuống ở trên người Mạc Thương, Mạc Thương ngẩng đầu nhìn về phía Đoạn Thanh Sơn.

Chỉ trong tích tắc, Mạc Thương liền cảm giác mắt đau đớn, khí tức áp lực kia làm thân thể hắn cũng khẽ run lên, thanh niên này thực lực cường đại hơn hắn nhiều.

- Quỳ xuống, xin lỗi.

Đoạn Thanh Sơn bình tĩnh mở miệng, trong giọng nói mang theo một ý chí không cho phép nghi ngờ. Tâm thần Mạc Thương kịch liệt chấn động, ngẩng đầu nhìn Đoạn Thanh Sơn.

Thanh niên này khí chất phi phàm, thực lực khủng bố, tất nhiên là nhân vật quan trọng của Âu Dương thế gia, nhưng, Mạc Thương như thế nào cũng không nghĩ ra, Tần Vấn Thiên người còn chưa gặp được, thế mà lại gặp được bọn họ vũ nhục bực này.

- Nếu có chỗ nào đắc tội, còn xin thứ lỗi, tại hạ cáo từ.

Mạc Thương siết chặt hai nắm đấm, hơi khom người, sau đó muốn lui ra.

- Ta bảo ngươi quỳ xuống xin lỗi.

Đoạn Thanh Sơn đánh ra một chưởng, Mạc Thương chỉ cảm thấy trước ngực kịch liệt chấn động, ‘Phốc’ một tiếng, hộc ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.

Giờ phút này, hắn tiến thối lưỡng nan.

Muốn đi, đối phương cũng không cho.

- Có thể giết, không thể nhục.

Mạc Thương ngẩng đầu nhìn phía Đoạn Thanh Sơn và Âu Dương Đình, trong mắt toát ra sự phẫn nộ, hắn hảo tâm hỏi, lại luân phiên chịu nhục.

Sở quốc tuy là tiểu địa phương, nhưng Mạc Thương hắn thân là sư phụ của học viện Đế Tinh, ngày thường dạy vãn bối, đối xử tử tế học viên, đệ tử cũng đều tôn trọng đối với hắn, chưa từng chịu khuất nhục bực này, một lời không hợp, bảo hắn quỳ xuống xin lỗi.

Thậm chí, hắn cũng không biết mình đắc tội người trước mắt như thế nào.

Giờ phút này, trong khách sạn lục tục có người Âu Dương thế gia đi ra, bọn họ nghe được động tĩnh, liền đến xem đã xảy ra cái gì, liền nhìn thấy có người tựa như va chạm Đoạn Thanh Sơn và Âu Dương Đình, bị bắt xin lỗi.

Nhưng người này trái lại giống như cũng có vài phần cốt khí, thà chết chứ không chịu khuất phục.

- Giết ngươi nâng tay là được, chỉ là ta khinh thường.

Âu Dương Đình lạnh như băng nói:

- Nhưng ngươi nếu là từ chối xin lỗi, ta không ngại tự mình động thủ.

- Ta tìm đệ tử ta Tần Vấn Thiên, các ngươi vì sao làm nhục ta như thế.

Mạc Thương phẫn nộ nói, nhìn quét người chung quanh, nhất thời vẻ mặt mọi người sửng sốt, thì ra, người nọ là tới tìm Tần Vấn Thiên, khó trách, như vậy bọn họ liền có thể hiểu vì sao Âu Dương Đình nhất định bắt đối phương quỳ xuống xin lỗi.

Bởi vì, ả từng bị Tần Vấn Thiên áp bách làm như vậy, xem ra là muốn báo thù một cái quỳ đó.

Nhưng, người này tự xưng sư phụ của Tần Vấn Thiên, không khỏi quá yếu chút, làm sao dạy dỗ ra Tần Vấn Thiên đệ tử như vậy?

Mọi người không ai nhiều chuyện, đây là ân oán của Âu Dương Đình và Tần Vấn Thiên, bọn họ sao có thể chen chân trong đó, tự mình chuốc lấy cực khổ.

Ánh mắt Mạc Thương đảo qua đám người trước mắt, cảm giác trên người phát lạnh.

- Các ngươi dừng tay.

Đúng lúc này, một tiếng quát lạnh truyền ra, sau đó trong khách sạn có hai bóng hình xinh đẹp bước ra, chính là Nhược Hoan và Khương Đình, các nàng hai nữ nhân xinh đẹp cùng một chỗ cũng tương đối tán gẫu hợp tính. Khương Đình là vị hôn thê của Âu Dương Cuồng Sinh, Nhược Hoan là sư tỷ của Tần Vấn Thiên, một đám người qua lại với nhau, các nàng liền quen thuộc, vốn chuẩn bị hẹn đi ra ngoài dạo một chút, lại không ngờ gặp chuyện như vậy.

Càng làm Nhược Hoan phẫn nộ là, người bị hiếp bức kia, lại là sư phụ Mạc Thương.

- Ngươi đi tìm Vấn Thiên.

Nhược Hoan nhìn Tiểu Hỗn Đản trong lòng thấp giọng nói, sau đó thả nó chạy, nhất thời thân thể tiểu gia hỏa hóa thành một cái bóng màu trắng chạy về phía trong khách sạn.

Nhược Hoan biết tiểu gia hỏa phi thường thông minh, tựa như có thể nghe hiểu tiếng người, mới sẽ làm như vậy.&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.