Thái Cổ Thần Vương

Chương 429: Chương 429: Tái hiện lịch sử




- Ta là Tần Vấn Thiên, mệnh ta như yêu!

Tần Vấn Thiên đứng ở dưới Thiên Bi, thấp giọng nói nhỏ, nhưng thanh âm là kiên định như vậy.

Mệnh của yêu cứng cỏi cỡ nào, cổ yêu lợi hại, chỉ cần một hơi sót lại, liền có thể không chết, cuộc đời Tần Vấn Thiên mới đi qua lịch trình ngắn ngủi, nhưng nhiều lần sinh tử, cực kỳ nguy hiểm, mạng của hắn, cứng cỏi như yêu, luôn có thể tìm được đường sống trong chỗ chết.

Hôm nay, không nói đến chiến với Tư Đồ Phá, hắn có thể nào thua Thiên Bi cổ niệm.

Cổ niệm này, giết không chết hắn.

- Cầu thang Thiên Bi, hai mươi bảy bậc, đăng đỉnh.

Mọi người phía dưới, mắt nhìn hư không, trong lòng sinh ra gợn sóng thật lớn.

Tư Đồ Phá cường thế xông lên trên trước hết còn đang do dự không lên, Vân Mộng Di thiên tư tuyệt luân bị cứng rắn nghiền áp đánh xuống, bị thương nặng đáng sợ, nhưng Tần Vấn Thiên, một người cuối cùng bước đi lên, mang theo chấp niệm không gì sánh kịp, ở đoạn cuối leo lên Thiên Bi cổ lộ, hắn đứng ở đó, giống như đưa tay có thể chạm tới Thiên Bi.

- Tại sao có thể như vậy?

Nhạc Băng Ảnh có chút không dám tin, Tần Vấn Thiên, thế mà đứng vững, hắn ngay ở dưới Thiên Bi, bóng lưng kia tắm rửa ánh sao Thiên Bi, tùy ý lực lượng xỏ xuyên qua thân thể, hắn vẫn lù lù bất động.

Đám người Huyền Yên, Huyền Tâm, Lý Thi Ngữ tất cả đều ngẩng đầu, nhìn một màn không thể tưởng tượng này, hành động vĩ đại chưa từng có ai hoàn thành kia, hôm nay, Tần Vấn Thiên hoàn thành rồi sao?

Huyền Yên tự mình cảm thụ lực lượng bậc thang thứ mười chín, nàng biết nơi đó đáng sợ đến bao nhiêu, mà Tần Vấn Thiên, là ở bậc thứ hai mươi bảy, nàng tựa như không thể tưởng tượng ra nơi đó sẽ khủng bố đến thế nào, nhưng, Tần Vấn Thiên, hắn đã làm được.

- Ý chí con người, là tiên thiên mà sinh, hay là hậu thiên rèn luyện?

Huyền Yên lẩm bẩm, tựa như đang hỏi mình, nàng không biết, nàng sinh ra ở gia tộc lớn, thiên tư xuất chúng, hòn ngọc quý trên tay, về sau đến Huyền Nữ điện tu hành, đã trải qua rất nhiều, thiên phú kiệt xuất nàng không khuyết tài nguyên tu hành, nhưng Huyền Nữ điện vẫn sẽ để nàng chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm, để nàng cạnh tranh với nhân vật ưu tú khác, nàng có thể một đường trổ hết tài năng, trở thành công chúa Huyền Nữ điện, trừ thiên tư, còn có trái tim cứng cỏi.

Nhưng vì sao, giữa nàng và Tần Vấn Thiên vẫn sẽ có chênh lệch như thế, cái này không khỏi làm nàng hoài nghi, tu hành ở thế gia hoặc là tông môn cường đại, thật sự nhất định có ưu thế hơn so với tự mình lưu lạc khổ tu sao?

Tần Vấn Thiên, tựa như chưa nghe nói hắn thuộc về một tông môn nào.

- Hẳn là hậu thiên.

Huyền Tâm thì thầm một tiếng, nhân chi tiên thiên, có thể quyết định thiên phú, nhưng thành tựu con người, tuyệt đối không phải hai chữ thiên phú có thể quyết định, ý chí cứng cỏi hay không, chẳng có nửa điểm quan hệ cùng tiên thiên thiên phú.

Vân Mộng Di ngồi thẳng ở trên mặt đất, trên người bị thương rất nặng, vốn đang nhắm mắt điều tức, giờ phút này nàng cũng đã mở mắt, trong đôi mắt đẹp kia, giờ phút này thế mà lại lộ ra một ý cười nhẹ, nhưng một ý cười này, chỉ sợ không ai hiểu hàm nghĩa là gì.

Âu Dương Cuồng Sinh, Phàm Nhạc, Sở Mãng… một đám người cùng lúc rung động, tự nhiên cũng cực kỳ cao hứng, Tần Vấn Thiên, đi tới cuối Thiên Bi cổ lộ, một bước đó, Tư Đồ Phá dám bước ra không?

Tư Đồ Phá nhìn Tần Vấn Thiên lên đỉnh, hắn đã dao động.

Quyền tu hành ở ba mươi sáu ngọn núi Vô Song giới, hắn là người thứ ba của một thế hệ này, trước có Vân Mộng Di, sau có Tần Vấn Thiên, bọn họ đều bước ra một bước cuối cùng kia, Tư Đồ Phá hắn, không dám sao?

Tần Vấn Thiên đứng ở đó, tuy bình tĩnh, nhưng từ biểu hiện của Vân Mộng Di là có thể biết được, Tần Vấn Thiên không đơn giản như nhìn qua, hắn lúc này, cũng không biết đang trải qua cái gì.

Một bước này nếu bước ra, hắn có khả năng giống như Tần Vấn Thiên, đứng ở đó, thừa nhận ngàn vạn đau đớn, ý niệm ban đầu không thay đổi, liền có thể thừa nhận, cũng có khả năng giống Vân Mộng Di, bị đánh ngã nhào xuống, bản thân bị thương nặng, đương nhiên còn có một loại khả năng, nếu tâm yếu ớt, có lẽ, sẽ tử vong ngay tại chỗ.

- Không đi một bước này, lòng ta khó yên.

Tư Đồ Phá cũng là nhân vật thiên tài hiếm có, hắn tự hỏi bản tâm, muốn chiến thắng sợ hãi, chiến thắng ý nghĩ tránh lui, hắn muốn làm ý chí của mình trở nên cứng cỏi trở lại, làm chấp niệm của mình lại lần nữa ương ngạnh.

Thật ra, trận chiến hôm nay, hắn và Tần Vấn Thiên đã đều chiếm được lợi ích to lớn.

Hắn đã bước vào Nguyên Phủ tầng chín, ba loại võ đạo ý chí toàn bộ bước vào viên mãn, Tần Vấn Thiên có thể đột phá mười tám bậc thang một đường đi lên, nghĩ hẳn võ đạo ý chí có sự lột xác, hơn nữa, tâm cảnh của hắn, cũng đã gặp một lần thăng hoa.

Đối thủ cường đại, có khi sẽ mang đối phương hủy diệt, tương tự, cũng có thể thành tựu lẫn nhau.

Lần tranh đấu này, giữa hắn cùng Tần Vấn Thiên, đó là đang thành tựu lẫn nhau.

Không có Tần Vấn Thiên, không có Vân Mộng Di, hắn chỉ sợ sẽ không làm cho tâm của mình trở nên cứng cỏi như thế, một đường đi đến nơi đây.

Tương tự, nếu không có hắn, Tần Vấn Thiên có thể lên đỉnh hay không cũng là biến số, nếu như hắn dừng lại bậc mười tám, có lẽ, thời điểm Tần Vấn Thiên đi lên bậc mười chín cũng sẽ mất đi tín niệm.

Như Phàm Nhạc, hắn một lòng muốn chiến một trận với Huyền Yên, vì Huyền Tâm mà chiến, Huyền Yên dừng lại bậc mười tám, hắn liều hết tất cả, bước lên bậc mười chín, bản thân bị thương nặng, nhưng mà, đó thật sự là cực hạn của hắn sao? Hắn có thể đột phá một cực hạn đó hay không? Hắn đã ở đó, vì sao không thể đứng vững?

Bởi vì, Huyền Yên thừa nhận thất bại, sau đó, Phàm Nhạc từ bậc thứ mười chín bị đánh ngã xuống.

Rốt cuộc, một bước cuối cùng này của Tư Đồ Phá đã bước ra, nhưng khoảnh khắc thật sự bước ra một bước này, hắn mới biết được Vân Mộng Di nàng đã gặp phải cái gì.

Chỉ trong khoảnh khắc, Tư Đồ Phá bị đánh ngã xuống, nháy mắt cả người nhuộm máu, trái tim điên cuồng nhảy lên, suýt nữa nổ tung mà chết.

Thử hỏi, ở thời điểm trái tim ngươi sắp tan vỡ, ý chí bị chặt đứt, ngươi thật có thể làm được bản tâm bất động?

Tư Đồ Phá đã bị đánh ngã xuống, nằm trên đất, Nhạc Băng Ảnh nháy mắt lao tới trước người hắn, đỡ thân thể Tư Đồ Phá, nhưng đã thấy Tư Đồ Phá túm lấy cánh tay Nhạc Băng Ảnh, ngồi dậy, tuy cả người nhuộm máu, nhưng ánh mắt hắn vẫn nhìn Tần Vấn Thiên bên trên, gã là làm thế nào?

- Mười năm quá khứ, Thiên Bi cổ lộ ba lần mở ra, tiện cho người thành Thương Châu, nhưng, cho dù là mười năm gần đây các nhân vật kiệt xuất kia đều gặp được cơ hội bước lên Thiên Bi cổ lộ này, cũng không nhất định có thể làm tới một bước kia của ta, một bước cuối cùng này, có mấy người có thể đi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.