Mắt Tần Vấn Thiên hơi nheo lại, trong mắt lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, hắn từng nghe nói, nếu không phải Lâm Tiên Nhi, Đế Thí ở trong Tiên Vũ giới đã giết chết bọn Phàm Nhạc.
- Được rồi, các ngươi cũng nên đi ra ngoài, hy vọng tương lai, còn có cơ hội gặp lại.
Tiên Vũ giới giới chủ Võ Mục nói, khiến cho không ít người lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, nhưng Tần Vấn Thiên, Cố Lưu Phong cùng với Hoa Thái Hư ba người lại rõ, câu này, là nói với bọn họ, ba người bọn họ thu được lời mời từ giới chủ Tiên Vũ giới, chỉ cần bọn họ muốn, liền có thể đến Tiên Vũ giới.
Tiếng nổ vang ầm ầm truyền ra, Cổ Bi lại lần nữa rơi xuống đất, sau đó các sứ giả Tiên Vũ giới thu hồi tiệc rượu, toàn bộ rút lui, Võ Mục cũng rời khỏi bên này, rất nhanh trong tấm giới bi này liền chỉ còn lại một đám người.
Tiếp theo, tấm giới bi mở ra hai bên, nơi đó xuất hiện một cầu thang, đi thông bên ngoài Tiên Vũ giới, trong phút chốc, vô số ánh mắt nhìn vào bên trong, lộ ra vẻ nóng rực.
Mười năm một lần, chuyến đi Tiên Vũ giới lần này rốt cuộc hạ xuống màn che.
- Đã kết thúc.
Tần Vấn Thiên thở sâu, khoảnh khắc tấm giới bi mở cửa, hắn liền phát hiện nữ tử khuynh thành kia khẽ cắn môi, trong đôi mắt xinh đẹp có vô hạn thâm tình đang ngóng nhìn hắn, ánh mắt một khắc cũng chưa từng rời khỏi trên người mình, mấy tháng rồi, nàng cứ đứng đó không nhúc nhích, chờ đợi hắn đi ra ngoài.
Bóng người trong tấm giới bi ùn ùn lấp lóe mà ra, Tần Vấn Thiên nâng bước chân, mang theo nụ cười ôn hòa, bước chậm ra bên ngoài, ánh mặt trời rơi ở trên người, mang theo từng tia ấm áp, trà trộn trong đám người, giờ phút này hắn là loá mắt như vậy.
- Hắn chính là Tần Vấn Thiên, xếp hạng nhất trên Cổ Bi của Tiên Vũ giới.
- Thật trẻ tuổi, hắn cũng chưa tới ba mươi tuổi nhỉ, thế mà hạng nhất Tiên Vũ giới, quá mức không thể tưởng tượng.
Có người run rẩy trong lòng nói.
- Tỷ, ngươi tin tưởng nhất kiến chung tình sao, ta yêu rồi, làm sao bây giờ?
Thiếu nữ xinh đẹp toàn thân mặc đồ đỏ nói với tỷ tỷ của nàng.
- Trước kia không tin, bây giờ đã tin.
Tỷ tỷ bên cạnh nàng ánh mắt không dời đi chút nào nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên bên kia, lộ ra biểu cảm mê mẩn, muội muội của nàng trực tiếp ngây người.
- Tỷ, ngươi quá già rồi, đừng tranh với ta, ta quyết định, phải sinh con với hắn.
- Cút, lão nương mới hai mươi tư tuổi, ngươi mười sáu tuổi nha đầu lừa đảo. Bản thân cũng là đứa nhỏ, có thể sinh con sao?
Hai vị nữ tử mỹ nữ hung hăng đối thoại khiến trưởng bối phía sau các nàng hoàn toàn há hốc mồm.
Giờ khắc này, vô số ánh mắt tập trung ở trên thân Tần Vấn Thiên, ở trước khi hắn đi ra, tuy có không ít người từng nghe nói tên của hắn, nhưng cực ít người từng thật sự gặp hắn, ở trong đầu bọn hắn từng ảo tưởng rất nhiều lần dung mạo của Tần Vấn Thiên, lại không ngờ, Tần Vấn Thiên thế mà lại là một vị thanh niên trẻ tuổi tuấn tú như thế, hơn nữa trên dung mạo trẻ tuổi tuấn tú kia còn mang theo vài phần kiên cường kiên nghị, lúc này hắn đang mang nụ cười tủm tỉm tươi sáng, lực sát thương đối với nữ tử trẻ tuổi khó có thể tưởng tượng mạnh bao nhiêu.
Đương nhiên, tất cả cái này đều là thành lập ở trên cơ sở hạng nhất Cổ Bi Tiên Vũ giới, nếu như hắn chỉ là một người tầm thường, mặc dù tuấn tú vô song, vẫn không có bao nhiêu nữ tử ưu tú sẽ động lòng, nam nhân cùng nữ nhân, chung quy là có chút khác nhau.
- Ta cảm giác áp lực rất lớn nha.
Có nữ tử chú ý tới Lâm Tiên Nhi cùng với Lâu Băng Vũ mỉm cười bên cạnh Tần Vấn Thiên, đều là tuyệt sắc nhân gian đó.
Mai Sơn Kiếm Chủ cũng thấy được một màn này, nàng nhíu mày, sau đó liền nhìn thấy Lâu Băng Vũ đi về phía nàng, sau khi tới bên người thì hơi cúi đầu, thấp giọng nói:
- Để sư tôn thất vọng rồi.
Mai Sơn Kiếm Chủ nhìn thấy vẻ mặt của Lâu Băng Vũ, mơ hồ cảm giác cảm xúc của nàng như có chút không đúng, khuôn mặt nghiêm khắc kia không khỏi trở nên nhu hòa, xoa xoa đầu Lâu Băng Vũ, thấp giọng nói:
- Băng Vũ, ngươi đã rất khá rồi.
Thân thể Lâu Băng Vũ khẽ run lên, ngẩng đầu nhìn Mai Sơn Kiếm Chủ, nhìn thấy hào quang nhu hòa trong ánh mắt đối phương, mắt của nàng trong phúc chốc có chút đỏ, không biết vì sao, lúc này nàng có xúc động muốn khóc, điều này làm Mai Sơn Kiếm Chủ thở dài trong lòng, chung quy là đứa nhỏ.
Vươn tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy Lâu Băng Vũ, Mai Sơn Kiếm Chủ dịu dàng nói:
- Thiên phú tu hành của ngươi đã rất kiệt xuất, dù sao ngươi so với tám người kia còn trẻ tuổi hơn, là sư tôn quá hà khắc đối với ngươi rồi.
Nước mắt Lâu Băng Vũ chảy xuống, ở trong lòng Mai Sơn Kiếm Chủ nhẹ nhàng nói:
- Sư tôn, con và hắn từng chính diện giao thủ, con đã thua hắn, hắn không làm khó đệ tử, cũng không có muốn bảo vật trong cơ thể con, còn đối đãi với đệ tử như bằng hữu.
Mai Sơn Kiếm Chủ sửng sốt, lập tức biết hắn mà Lâu Băng Vũ chỉ là ai, ánh mắt nhìn về phía thanh niên dưới ánh mặt trời kia, ánh mắt Mai Sơn Kiếm Chủ có chút phức tạp!