Thái Cổ Thần Vương

Chương 906: Chương 906: Tên trên cổ bia (2)




Rất nhanh Lâu Băng Vũ thu hết tâm tư trong lòng, có lẽ nàng suy nghĩ quá nhiều, nàng có khả năng nhìn ra con ngươi Quý Phi Tuyết phát sáng, mặc dù Tần Vấn Thiên ưu tú, nhưng nếu so với Quý Phi Tuyết, vẫn có chút chênh lệch, chẳng qua là không biết tương lai hai người ai có thể nâng lên cờ lớn của thế hệ trẻ Trượng Kiếm Tông mà thôi.

- Sư huynh.

Tần Vấn Thiên vẫn cực kì thưởng thức Quý Phi Tuyết, thế hệ thanh niên Trượng Kiếm Tông kiêu ngạo, nụ cười chân thành, không có bất kỳ thái độ cao ngạo ở trước mặt đệ tử Trượng Kiếm Tông, lần trước còn vì hắn ra tay giải vây, nhân vật như vậy, quả thực đáng tôn trọng.

- Sư đệ, có khả năng đi đến một bước này đủ thấy sự ưu tú của ngươi, kế tiếp con đường cổ bia mới thật sự là khảo nghiệm, tận lực đi về phía trước, đi được càng xa, càng có nhiều chỗ tốt, cố gắng xếp hạng thật cao trên Tiên Võ Giới cổ bia.

Quý Phi Tuyết mỉm cười nói.

- Đây là hành trình quyết đấu cuối cùng của Tiên Võ Giới, ngươi phải biết rằng, chờ chúng ta đi đến cổ bia, tấm bia đá khổng lồ bên ngoài kia sẽ xuất hiện tên của chúng ta, rất nhanh, tên của chúng ta sẽ được vạn người ngắm nhìn, được trăm vạn cường giả quan sát, tên của bản thân không ngừng đi về phía trước, không biết sẽ thu phục được bao nhiêu người!

- Ừ.

Tần Vấn Thiên gật đầu, ánh mắt nhìn ra xa mảnh không gian rộng lớn này, nhìn kia một đám nhân vật thiên kiêu tụ tập, đúng là những thiên kiêu ưu tú nhất bước vào Tiên Võ Giới, bao gồm cả tám đại thiên kiêu trấn áp thời đại, rất nhanh, bọn họ sẽ đi về phía từng tòa cổ bia, ghi lại Tiên Võ Giới cổ bia.

Gió phất qua không gian bát ngát, se lên y phục và mái tóc mọi người, có người nhắm mắt mà đứng, cũng có người ngồi xếp bằng, Tần Vấn Thiên và Quý Phi Tuyết chào hỏi một tiếng, lập tức ngồi xuống trên mặt đất, bắt đầu tĩnh tâm tu hành.

Trường bào trên người sứ giả Tiên Võ Giới theo gió nhẹ nhảy múa, bọn họ đều không nói gì, ý là vẫn còn ở chờ đợi, còn có người không chưa đến.

Trong nháy mắt ba ngày đi qua, nơi này lại lục tục có bóng người đi ra, nơi cầu nổi giao hội, mấy người Diệp Lăng Sương xuất hiện, Phàm Nhạc và Âu Dương đều ở đây, bọn họ xông vào không ít bí địa, đã trải qua rất nhiều khảo hạch, vẫn không có giải trừ được hạn chế tu vi, sau đó không biết sao cánh cửa kia mở ra, bọn họ đi đến đây, nhìn người thanh niên đang khoanh chân ngồi ở xa.

- Sau này, chúng ta không thể sóng vai chiến đấu với người kia được nữa.

Khóe miệng mập mạp hơi nhếch, giống như vì kia thanh niên mà kiêu ngạo, lúc này trong con ngươi màu đen của hắn không có chút bị ổi ngày xưa, mà lóe ra phong mang, hắn vĩnh viễn sẽ nhớ kỹ ngày bọn họ gặp nhau ở Sở Quốc Hoàng, bọn họ báo danh tham gia học viện khảo hạch, sau đó và nhau bước vào Hắc Ám sâm lâm, khi đó, ai có thể nghĩ đến những thanh niên non nớt năm xưa có thể đạt đến thành tựu ngày hôm nay.

- Gia hỏa này, muốn kéo gần khoảng cách với hắn, lại phát hiện càng ngày càng xa, cuối cùng sẽ có một ngày, sợ là chúng ta không thấy được bóng lưng của hắn nữa.

Âu Dương Cuồng Sinh cũng không biết mùi vị thế nào nữa, thậm chí hắn có chút đố kị, nhưng càng nhiều hơn là chúc phúc, hi vọng người kia có khả năng đi được càng xa.

Lý Hàn U vẫn đang chờ đợi Lý Hàn Thiên đến, nhưng cho đến khi sứ giả Tiên Võ Giới mở ra đôi mắt phong duệ, nhường lại vị trí, Lý Hàn Thiên vẫn không xuất hiện, điều này làm cho sắc mặt Lý Hàn U trắng bệch, nàng biết Lý Hàn Thiên có lẽ không xuất hiện được nữa rồi.

Đồng thời mọi người còn khiếp sợ phát hiện ra, Thánh tử Thái Yêu Giới, Thiên Độc Cốc Độc Hạt Tử, hoặc là thiên kiêu của cổ quốc nào đó, đều không thấy, bọn họ vĩnh viễn phải ở lại Tiên Võ Giới.

- Đây là nơi chôn xương đáng ghét, thì ra, vị trí trên kia đã được định sẵn cả rồi.

Có người mắng nhỏ một tiếng, nói ra tiếng lòng rất nhiều người, bọn họ vốn cho là mình là nhân vật chính trong Tiên Võ Giới, nhưng cuối cùng chỉ bi ai phát hiện ra, bọn họ chẳng qua là nhân vật làm nền mà thôi.

Nhìn những người bước về phía bia đá kia, mắt bọn họ lộ ra sự cô đơn, từ hôm nay trở đi, tương lai của Hoàng Cực Thánh Vực, không còn chỗ ngồi của bọn họ nữa.

...

Bên ngoài Tiên Võ giới, vô số người ngắm nhìn về phía trước, trong ngoài, trùng trùng điệp điệp, trên trời dưới đất, phương viên trăm dặm, không biết tụ tập bao nhiêu đoàn người, bọn họ đều không ngừng chen về phía trước, chỉ để liếc mắt nhìn quang huy chói mắt trên bia đá kia sẽ xuất hiện cái tên nào đây.

Cố Lưu Phong, Quý Phi Tuyết, Đế Thí... Mỗi một cái tên bắt đầu trôi nổi phía trên cổ bia, di động ở trên cổ bia, lóe ra quang mang rực rỡ, những tên này nghe nhiều nên thuộc, càng ngày càng nhiều tên hiện lên, cổ bia càng ngày càng sáng.

Rất nhiều người của đại thế lực nắm chặt hai tay, ngưng mắt nhìn cổ bia phía trước.

Rất nhiều cường giả Thái Yêu Giáo chiếm cứ một phương vị trí, nhìn chằm chằm cổ bia, khi tên người xuất hiện ở đó, bọn họ bi ai phát hiện, tên của Thánh Tử Thái Yêu Giáo không hề xuất hiện, điều này làm cho trái tim ai cũng đập mạnh, toàn thân lạnh lẽo như rơi xuống hầm băng.

Rất nhiều người đều có cảm giác như vậy, dù là đại phái hay là cổ quốc, dù là đại tộc hay là cổ giáo, rất nhiều nhân vật hùng mạnh một phương, đều cảm giác trên người có khí lạnh, đương nhiên cũng có người lộ ra nụ cười chiến thắng, bọn họ thấy được tên môn phái mình, nhất là người Trượng Kiếm Tông, bốn cái tên trên cùng lóng lánh kia, đúng là quá chói mắt.

Chư Tiên tử Dược Hoàng Cốc hội tụ vào một chỗ, Mạc Khuynh Thành đứng ở chính giữa, nhìn ba chữ phù động 'Tần Vấn Thiên' kia, trên mặt của nàng hiện lên nụ cười rung động lòng người!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.