Thái Cổ Thần Vương

Chương 907: Chương 907: Trước nhất và sau cùng (1)




Mặc dù Mạc Khuynh Thành không bước vào Tiên Võ Giới, nhưng từ lúc Tần Vấn Thiên bước vào trong đó, lòng của nàng vẫn căng thẳng, trên khuôn mặt lãnh đạm không có bất kỳ biểu tình nào, nhưng vẫn dễ nhìn ra trên vầng trán của nàng nhàn nhạt ưu sầu, nhưng lúc này thấy tên của Tần Vấn Thiên xuất hiện ở cổ bia, nắm tay của nàng hơi thả lỏng, bây giờ nàng mới biết trong lòng bàn tay mình dính đầy mồ hôi.

Các cường giả Dược Hoàng Cốc cũng nhìn thấy tên Tần Vấn Thiên, trong con ngươi của các nàng đều hiện lên một tia ánh sáng lạ, trong lòng càng thêm xem trọng Tần Vấn Thiên, xem ra người yêu Thánh nữ đúng là không tệ, có khả năng đứng tên trên bảng xếp hạng cổ bia, không biết sau đó có đi vào top 30 được không.

Các nàng nhìn thoáng qua Mạc Khuynh Thành, thấy kia vầng sáng thánh khiết bao phủ khuôn mặt xán lạn của nữ tử, trong lòng nhịn không được rung rung, nụ cười như thế, tinh thuần không tạp chất, đẹp đến mức khiến người ta ghen ghét, các nàng thầm than trong lòng, Thánh nữ quá nặng tình với thanh niên kia, cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu.

Mạc Khuynh Thành thân là Thánh nữ Dược Hoàng Cốc, dung nhan lại xinh đẹp tuyệt trần, tất nhiên sẽ có nhiều kẻ để mắt đến, nhất là các nam tử thanh niên, ánh mắt bọn họ thỉnh thoảng sẽ len lén nhìn nàng, lúc này thấy được nụ cười trên mặt Mạc Khuynh Thành, có một số kẻ nhịn không được mà si ngốc, sau đó ánh mắt của bọn họ quay lại nhìn tấm bia đá, muốn biết Thánh nữ Mạc Khuynh Thành thấy được cái tên nào mà cười vui vẻ như vậy.

Nghĩ vậy, trong lòng của bọn họ có sự đố kị nhàn nhạt, nếu Thánh nữ Dược Hoàng Cốc có thể vì bọn họ cười một tiếng như vậy, thì có chết ngay tại chỗ này cũng mãn nguyện rồi.

Người ở bên trong Tiên Võ Giới không biết tình hình bên ngoài, sau khi tên của mấy người Tần Vấn Thiên được khắc lên cổ bia, bọn họ liền đi đến một cổ bia khác, trên cổ bia này có một khí tức kì diệu, bọn họ đều có thể lựa chọn một mặt cổ bia, và cổ bia chi niệm tương ứng.

Tần Vấn Thiên đi về phía một mặt cổ bia hàng thứ nhất, phía trên cổ bia này có kim quang lộng lẫy, lộ ra sự hùng mạnh cuồng dã và kiệt ngạo chi khí không gì sánh được, cỗ khí chất này hấp dẫn hắn, bởi vậy hắn không do dự lựa chọn một mặt cổ bia kia.

Ý thức dung nhập vào trong cổ bia, trong giây lát, kim quang tỏa đầy trời, ý niệm của Tần Vấn Thiên triệt để dung hợp với cổ bia, hắn dường như đi vào một mảnh không gian khác, không gian cổ bia.

Ở mảnh không gian mênh mông này, kim quang bay lượn khắp bầu trời, từng dạo phù quang kim sắc lóe lên hào quang óng ánh, phù quang kim sắc hội tụ thành một chữ cổ, trôi nổi trên khoảng không, nổ rộ quang hoa rực rỡ.

Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn về phía hư không, nhìn chữ cổ kim sắc Phù Văn rực rỡ, những thứ này bay lượn ở phía trên, truyền ra một tiếng hét dài, kinh thiên động địa, bỗng nhiên nơi đó xuất hiện một con Đại Bằng khoác kim sắc quang hoa, dường như được đúc thành từ vàng ròng, phun ra từng phù quang đạo rực rỡ, bay về phía Tần Vấn Thiên.

Những phù quang này trực tiếp rơi vào trên người Tần Vấn Thiên, trong giây lát toàn thân hắn hóa thành kim sắc, dường như do vàng ròng đúc thành, trong miệng phát ra một tiếng kêu lớn, hai tay Tần Vấn Thiên run lên, lại có cuồng phong gào thét, hắn phát hiện bản thân mọc ra hai cái cánh, hóa thành một con Đại Bằng.

Cổ bia chi niệm dung nhập thân thể của hắn, giờ khắc này, hắn giống như một con Kim Sí Bằng điểu thuần túy nhất, hai tay của hắn sắc bén, ngưng mắt nhìn chữ cổ trong hư không, những chữ cổ này dường như lạc ấn vào trong não hải của hắn, hóa thành một vài bức tranh, đó là tranh vẽ con đường tu hành của Kim Sí Đại Bằng, Tần Vấn Thiên cũng bắt đầu tu hành, dùng bản thể Kim Sí Đại Bằng để tu hành, kim sắc quang mang trên người của hắn càng ngày càng rực rỡ, cánh chim của hắn không ngừng kéo dài ra, càng thêm sắc bén.

- Ầm ầm!

Một tiếng vang chấn động trời đất, lập tức tranh họa trong đầu Tần Vấn Thiên xuất hiện một con Thanh Long, con Thanh Long này vô cùng khủng bố, con ngươi to khổng lồ, nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên.

- Là Thần Long Bảo thiên kiêu, Hắc Yên

Cường giả phía trên cầu nổi thấy hai mặt bia đá giao hội với nhau, trong hư không xuất hiện hai bức đồ án tương liên, chính là do hai mặt bia đá chiếu ra.

- Hắc Yên là người đầu tiên đi vào những bia đá này, hắn là người đầu tiên tìm được Tần Vấn Thiên, đệ tử Trượng Kiếm Tông, Lý tộc Lý Hàn U trước mặt mọi người dùng một cái tát quất bay Tần Vấn Thiên.

- Hắc Yên chính là nhân vật thiên kiêu của Thần Long Bảo, hắn có thể không chế Yêu Long rất thành thạo, sợ là Tần Vấn Thiên phải dừng ở đây rồi.

Đoàn người thầm nghĩ, con ngươi Yêu Long cực lớn nhìn Tần Vấn Thiên biến thành Kim Sí Đại Bằng, mang theo vài phần lạnh lùng, lần đầu tiên tấn công phải tìm nhân vật chói mắt, thế là hắn lựa chọn Tần Vấn Thiên, trực tiếp công phạt.

Yêu Long triển áp hư không qua, bay về phía Tần Vấn Thiên biến thành Kim Sí Đại Bằng, cự trảo tráng kiện có lực trực tiếp đánh về phía Đại Bằng.

Con ngươi lạnh lùng của Tần Vấn Thiên ngưng mắt nhìn đối phương, kim quang thiểm diệu, lợi trảo của hắn cũng đánh về phía đối phương, Thanh Long và Đại Bằng Điểu va chạm, không thể nghi ngờ gì chắc chắn Thanh Long sẽ chiếm thượng phong, trực tiếp đẩy lui Đại Bằng.

Sắc mặt của Tần Vấn Thiên không thay đổi, con mắt của hắn ngưng mắt nhìn hư không như trước, nhìn pháp quyết kia, trong lòng thầm mắng con Thanh Long ngu xuẩn này.

Hắc Yên thấy Tần Vấn Thiên không để ý mình, trong con ngươi cực lớn không khỏi hiện lên vẻ dữ tợn, phẫn nộ quát.

- Cuộc chiến này sẽ là ngày tận thế của ngươi, ngươi nên cút ra ngoài đi, nơi này không thuộc về ngươi.

Nói xong, hắn hóa thân thành Yêu Long lần nữa đánh về phía Tần Vấn Thiên, hai cánh Tần Vấn Thiên lập loè, hóa thành một vệt kim quang bay về phía hư không, không đối cứng với đối thủ, con mắt của hắn nhìn hư không như trước, muốn lĩnh ngộ thêm một chút phù quang, kim quang trên người Đại Bằng Điểu càng ngày càng sáng, cánh chim to khổng lồ giống như lưỡi đao kim sắc, tràn đầy khí tức phong duệ.

- Hống!

Yêu Long gào to một tiếng, Hắc Yên tất nhiên không thể để cho Tần Vấn Thiên an tâm lĩnh ngộ, phải nhanh chóng gạt bỏ Tần Vấn Thiên trong thời gian ngắn nhất, dùng thời gian ngắn nhất để tiến hành công phạt xâm lược, như vậy mới có tài năng đi trước người khác.

Thế là, trong màn sáng xuất hiện một cảnh đuổi bắt, Kim Sí Đại Bằng Điểu nhiều lần bị đánh trúng chấn thương, Tần Vấn Thiên đứng ở trước bia đá cũng nhịn không được kêu lên đau đớn, dưới một đòn nặng nề, thậm chí Tần Vấn Thiên còn phun ra một ngụm máu tươi.

Nhưng con mắt của Kim Sí Đại Bằng trong cổ bia càng phát rực rỡ, kim quang trên thân diệu thiên, điều này làm cho trong con ngươi của Hắc Yên hiện lên một tia kinh dị, giống như mơ hồ có vài phần sốt ruột, nhưng nếu như hiện tại hắn bỏ công phạt mà trở về lĩnh ngộ, Tần Vấn Thiên sẽ đánh chết hắn không nghi ngờ, chỉ có thể tiếp tục dùng công kích cường đại để tấn công không ngừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.