Thái Cổ Thần Vương

Chương 553: Chương 553: Thái độ




Bây giờ, Tần Vấn Thiên bày ra thực lực mạnh mẽ, nếu hai người tranh chấp, không có kết cục như thế nào.

Đám người Tông Hồng bị Tần Vấn Thiên nghiền ép đánh một trận lại cho rằng, thân phận Kiếm tử của Tần Vấn Thiên, danh có thực.

Nhưng cũng có những người chưa từng tận mắt thấy trận chiến ấy, lại hi vọng Tông Bằng có khả năng đoạt lại thân phận Kiếm tử trên người Tần Vấn Thiên, Kiếm tử phải là đo người Tông gia bọn họ kế thừa.

Trong tiểu viện của Tông Bằng, lúc này Tông Hồng đang đứng ở trước người hắn, ánh mắt lộ vẻ chán chường, giống như sau khi bị đánh một trận bị đả kích lớn.

- Thế nào, thua một trận, làm cho một Kiếm Tử dự khuyết như ngươi sa sút vậy sao?

Tông Bằng nhìn về phía Tông Hồng, cười nhạt nói.

Tông Hồng ngưng mắt nhìn đối phương, lắc đầu.

- Ngươi không biết, cuộc chiến này nhục nhã quá mức.

Hôm nay, hắn vẫn không thể quên được, lúc Tần Vấn Thiên từ trên trời giáng xuống đi từng bước một, lúc đó hắn có cảm giác, chỉ cần mình khẽ động thì sẽ chết, cảm giác thật chân thật.

Chỉ cần Tần Vấn Thiên dùng một ý niệm trong đầu, đã có thể giết hắn, thậm chí, không cần rút kiếm ra khỏi vỏ.

Đánh một trận như vậy làm hắn chán nản.

- Hắn đã lĩnh ngộ Kiếm Đạo Ý Chí cảnh giới thứ hai, hơn nữa còn có Kiếm Đạo Ý Chí lợi hại, nên nghiền ép Kiếm Đạo Ý Chí đệ nhất cảnh là chuyện bình thường, có gì đáng nói?

Tông Bằng cười nhạt một tiếng, giống như đang an ủi đối phương.

- Nhưng chênh lệch này quá lớn.

Tông Hồng vẫn khó chịu như trước.

- Ngươi cảm nhận một chút.

Tông Bằng đứng dậy, mỉm cười nhìn Tông Hồng, làm cho mắt Tông Hồng sáng lên.

Từ khi Tông Bằng bước vào Thiên Cương cảnh, bởi vì chênh lệch quá lớn, hắn không hề luận bàn với Tông Bằng, bây giờ hắn cũng chỉ nghĩ Tông Bằng và hắn chênh lệch không có bao nhiêu.

- Nhìn kĩ.

Chỉ thấy bóng Tông Bằng lóe lên, tiêu tan, ánh mắt Tông Hồng ngưng tụ, lập tức lui về phía sau, nhưng đúng lúc này, hắn thấy bóng kiếm đầy trời, không phân biệt được đạo ánh kiếm nào là thật, hắn đứng ở đó, giống như, chỉ có thể chờ chết.

Bóng kiếm tiêu tán, Tông Bằng vẫn đứng trước mặt của hắn, nhìn Tông Hồng nói.

- Ngươi hiểu chưa?

- Cảnh giới thứ hai và đệ nhất cảnh, đúng là chênh lệch lớn.

Tông Hồng gật đầu.

- Tất nhiên, Kiếm Đạo Ý Chí cảnh giới thứ hai của ta là Kiếm Huyễn Ý Chí, nếu dùng giết ngươi thì quá đơn giản, Tần Vấn Thiên cũng giống vậy, hắn đã lĩnh ngộ Kiếm Đạo Ý Chí cảnh giới thứ hai, tất nhiên đối phó ngươi vô cùng đơn giản, không có gì là kỳ quái, chẳng qua lúc đó ngươi bị khí thế của hắn chấn nhiếp thôi, nếu người đứng ở trước mặt hắn là ta, hắn có thể đánh bại sao?

Tông Bằng vừa cười vừa nói, làm cho Tông Hồng gật đầu như có điều suy nghĩ, hắn có khả năng cảm nhận được sự tự tin trên người Tông Bằng, bỗng nhiên, Tông Hồn cảm nhận được một sự tự tin mãnh liệt, hắn muốn lĩnh ngộ Kiếm Đạo Ý Chí cảnh giới thứ hai, trùng kích Thiên Cương cảnh, như vậy mới có thể tranh đoạt vị trí Kiếm tử.

- Ta có một đề nghị, vừa rồi ngươi cũng cảm nhận được Kiếm Đạo Ý Chí của ta, tiếp theo ngươi có thể đi Tần Vấn thảo luận một phen, để cho hắn dùng Kiếm Đạo Ý Chí cho ngươi cảm ngộ tỉ mỉ, sau đó, ngươi quay về tìm ta, có như vậy ta mới giúp ngươi đột phá.

Tông Bằng mỉm cười như trước, dạy bảo Tông Hồng, làm cho Tông Hồng cực kì cảm kích, nhưng hắn vẫn lắc đầu nói.

- Ta từng khiêu khích cho hắn, làm sao hắn có thể giúp ta.

- Ngươi sai, hắn là Kiếm tử Tông gia, thì cũng là một phần tử của Tông gia, thân phận Kiếm tử như thế nào, chính là thủ lĩnh của thế hệ thanh niên, phải có trách nhiệm trong người, nếu như ngươi khiêm tốn lãnh giáo, dùng lễ đón tiếp, nếu hắn không chịu dạy bảo, còn dám xứng là Kiếm tử sao?

Tông Bằng chậm rãi nói.

- Ngược lại là ngươi, nếu ngươi không chịu buông mặt mũi xuống, thì đúng là làm ta thất vọng.

Sắc mặt của Tông Hồng trầm xuống, giống bị của lời nói Tông Bằng xúc động, sau đó gật đầu.

- Tông Hồng ta sao có thể nông cạn như vậy, ta đi ngay bây giờ.

Dứt lời, Tông Hồng cáo từ rời đi.

Tần Vấn Thiên đang khoanh chân ngồi trong viện, bóng đêm dần dần buông xuống, hắn chuẩn bị đêm nay bắt đầu ngưng tụ Võ Mệnh Thiên Cương.

Nhưng lúc này, tiếng bước chân truyền đến, Tần Vấn Thiên mở mắt ra, nhìn bên ngoài viện, một giọng nói vang lên.

- Tông Hồng, bái phỏng tiền bối.

- Đi vào.

Tần Vấn Thiên từ tốn nói, đến khi Tông Hồng đi trước người, Tần Vấn Thiên ngạc nhiên nhìn hắn.

- Tần Vấn, việc lúc trước là ta không đúng, nên bây giờ ta đến khiêm tốn lãnh giáo, ngươi có thể cho ta cảm thụ Kiếm Đạo Ý Chí của ngươi được không, ta muốn nhờ vào đó minh ngộ.

Tông Hồng chậm rãi nói, làm cho sắc mặt của của Tần Vấn Thiên hơi hòa hoãn vài phần, lòng dạ của hắn cũng không vậy hẹp hòi, đã giáo huấn Tông Hồng, lúc này hắn đến khiêm tốn cầu giáo, vậy thì bỏ qua hết những việc lúc trước đi.

- Ý chí đệ nhất cảnh, tất cả đều giống nhau, còn cảnh giới thứ hai thì cảm ngộ của mỗi người khác nhau, đường của ta, chưa chắc đã thích hợp với ngươi.

Tần Vấn Thiên chậm rãi mở miệng.

- Ngươi có thể nhiều xem cổ thư, nghĩ nhiều, ngộ nhiều, tìm hiểu nhiều loại Kiếm Ý, không cần phải cảm nhận Ý Chí Võ Đạo cảnh giới thứ hai của người khác, đó là đường của người khác.

Tông Hồng nhíu nhíu mày, lời nói của Tần Vấn Thiên khác hẳn lời của Tông Bằng, chẳng lẽ Tần Vấn Thiên không coi trọng thành ý của hắn? Không muốn chỉ giáo cho hắn?

- Ta biết, nhưng trước đó ta muốn cảm nhận ý chí Võ Đạo của ngươi.

Tông Hồng nhướng chân mày, bình tĩnh nói, nhưng ánh mắt của Tần Vấn Thiên sáng cỡ nào chứ, nhìn vào biểu hiện trên mặt của Tông Hồng thì hắn đã thầm lắc đầu trong lòng, thì ra Tông Hồng vẫn chưa hề thay đổi, cũng không phải là thật lòng đến chỗ này xin chỉ giáo.

- Lời nên nói ta đã nói xong, ngươi đi đi, tự giải quyết cho tốt.

Tần Vấn Thiên nhắm mắt lại, nếu không có chuyện kia, chắc chắn hắn sẽ không keo kiệt thi triển ý chí Võ Đạo của mình, nhưng đối phương không hề thật lòng, chỉ có thể đuổi hắn ra ngoài, Tần Vấn Thiên không rộng rãi đến mức chỉ dạy kẻ địch của mình.

Quả nhiên, nghe được lời nói của Tần Vấn Thiên lời nói, chân mày Tông Hồng lập tức nhăn lại tới, có vẻ không vui, lạnh nhạt nói.

- Ngươi thân là Kiếm tử, lại làm như thế, mặc dù có thực lực, nhưng cũng là người của Tông gia chúng ta,

Vừa dứt lời, Tông Hồng đã phẩy tay áo bỏ đi.

Tần Vấn Thiên nhìn đối phương rời đi, khẽ lắc đầu, hắn vứt việc này ra sau đầu, tâm vô tạp niệm, những chuyện như vậy không ảnh hưởng được đến tâm cảnh của hắn.

Màn đêm buông xuống, Tần Vấn Thiên khắc một Thần Văn đại trận, sau một lát, thân thể hắn như ẩn như hiện, Tần Vấn Thiên nhắm mắt lại, hắn nằm trên mặt đất, rất nhiều Tinh thạch xuất hiện ở bên cạnh hắn,.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.