Sau đó, thân ảnh hắn mới chậm rãi chuyển qua, nhìn về phía thân ảnh tuyệt mĩ nằm dưới đất kia.
- Hài tử, khổ ngươi.
Thân ảnh ấy tuy là cường giả tuyệt đỉnh, nhưng mà ánh mắt khi nhìn Mạc Khuynh Thành lại là vô cùng nhu hòa. Hắn ở trong hư không chính mắt nhìn thấy hết thảy mọi chuyện phát sinh ở nơi này. Hắn biết, Tần Vấn Thiên là vì cô bé này mới một mình kéo kiếm mười vạn dặm tới Đan Vương Điện. Mà cô bé này, cũng vì hắn mà không tiếc hết thảy.
Trước khi nàng phun đan ra, ánh mắt có quyến luyến thật sâu, lại có ai có thể hiểu được?
Nàng không muốn chết, không muốn ly khai, nhưng là, nàng không có lựa chọn.
- Đan tới.
Chỉ thấy người này ngẩng đầu, bình tĩnh mở miệng. Trong nháy mắt, một thân ảnh khác dạo bước mà tới, chính là thân ảnh phía trên Tinh Tượng kia. Chỉ thấy hắn nâng đan dược, chậm rãi hạ xuống trước người Mạc Khuynh Thành. Đây là đan mà Mạc Khuynh Thành dùng lực lượng cả đời nàng ngưng kết thành, Trong đó, có lòng của nàng.
- Đều là cô bé tốt.
Thân ảnh này hạ xuống đặt đan dược vào trước người Mạc Khuynh Thành. Đan lập tức đi vào thân thể nàng, tiến nhập trong miệng Mạc Khuynh Thành. Bàn tay hắn vỗ ra, đan dược biến thành linh khí vô tận, tỏa ra bên trong thân thể Mạc Khuynh Thành.
- Ngươi đối đãi với hắn như vậy, bọn ta cũng tất không cô phụ khổ tâm của ngươi, nhưng mà, hắn đời này, tất oai phong một cõi, ngươi muốn là vợ của hắn, trước hết cũng phải một bước tới trời.
Thân ảnh thần bí đứng ở đó thì thào nói nhỏ, lập tức ánh mắt của hắn chậm rãi chuyển qua, nhìn về phía thân ảnh đến sau kia, mở miệng nói.
- Ngươi, đưa nàng vào mây xanh. Đan Vương Điện này, không xứng với con bé!
- Được, chẳng qua là, khổ hai đứa bé.
Thân ảnh kia nhẹ nhàng gật đầu, lập tức bàn tay vung lên, nâng thân thể Mạc Khuynh Thành lên, cước bộ đạp một cái, thân ảnh xông thẳng vào mây xanh.
Sau đó, cường giả thần bí kia ngẩng đầu nhìn hướng hư không, thân thể hắn, chậm rãi trôi nổi bay lên.
Trong giây lát, thân thể hắn lần thứ hai đứng trên vách núi, ánh mắt nhìn về phía trước, nhìn thân ảnh Thanh Nhi vẫn như cũ cõng Đại Bằng trên lưng. Trong mắt của hắn, vẫn là ôn nhu như trước.
- Cừ thật, hai đứa nhỏ tốt như vậy đều hết lòng vì ngươi, ngươi so với phụ thân ngươi còn hạnh phúc hơn. Sau này, chớ nên phụ giai nhân.
Người ấy thì thào nói nhỏ, trên mặt của hắn, lộ ra ôn hòa vui vẻ, trong mắt, tựa hồ có nhè nhẹ hồi ức!
Cười, cước bộ của hắn, đi về phía trước hơi hơi đạp một cái. Trong nháy mắt, cả tòa Đan Vương Điện, đều đang run rẩy.
Thời điểm thân ảnh thần bí chậm rãi nhấc chân, Đan Vương Điện rung động không ngừng, phảng phất như một cỗ luật động kì diệu. Đó là toàn bộ thiên địa đều đang run rẩy. Dường như chỉ cần hắn động một cái ý niệm, là có thể làm cho thế lực bá chủ đứng sừng sững gần ngàn năm này phải hủy diệt!
Cước bộ của hắn chậm rãi đi về phía trước, mỗi một bước chân của hắn, trên mặt đất đều xuất hiện vết nứt. Những viên đá xanh vỡ vụn đang lơ lửng giữa không trung, trôi bồng bềnh ở trước mặt thân ảnh thần bí kia.
Mỗi một bước, đều như vậy.
Giờ phút này, phía trên Đan Vương Điện, nhịp tim của mọi người, đều theo cước bộ của hắn mà rung động. Tựa hồ, chỉ cần hắn nguyện ý, một đạo bước chân đạp xuống, là có thể khiến cho trái tim của người ta đều vỡ vụn.
Loại cảm giác này kì diệu không gì sánh được, nghe qua giống như là cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, không tin đó lại là sự thật, sẽ có một nhân vật đáng sợ như vậy. Nhưng lúc này mọi người, chưa từng bao giờ có một cảm giác chân thực đến vậy.
Người này, tất là nhân vật đáng sợ trong Thiên Tượng Cảnh, so với Đan Vương Điện Chủ Đan Vương, cường đại hơn không chỉ là một chút. Chỉ cần hắn nguyện ý, có thể dễ dàng tru diệt Đan Vương.
Nhân vật như vậy, lại xuất hiện bên trong Đan Vương Điện, phong bế mảnh không gian này.
- Các hạ là người phương nào?
Đan Vương và hai vị cường giả Thiên Tượng Cảnh bình ổn khí tức, đứng dậy, ánh mắt ngưng trọng nhìn thân ảnh phía trước. Bên trong con mắt của bọn họ, có ý cảnh giác cực mạnh. Cho dù là đối mặt với Tần Vấn Thiên tay cầm Yêu Kiếm, bọn họ cũng chỉ là cảm giác Tần Vấn Thiên giống như Yêu, nhưng vẫn như trước tự tin là có thể đối phó được.
Nhưng mà, người trước mắt, lại làm cho bọn họ cảm giác được, bọn họ căn bản không có khả năng có thể cùng người này đối kháng.
Nếu là giao thủ, bọn họ ngay cả một tia hi vọng cũng không có, rất dễ dàng bị trấn áp.
- Ta là người phương nào, ngươi cũng xứng hỏi?
Thân ảnh ấy tiếp tục đi về phía trước, bàn tay bỗng nhiên vung lên, Đan Vương chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng cường đại trực tiếp đánh vào trên người của hắn. Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Hắn ngẩng đầu lên, ngưng mắt nhìn đối phương, trong ánh mắt lộ ra một tia phẫn nộ, hắn là Đan Vương cao cao tại thượng.
Thân ảnh kia thấy Đan Vương lộ ra thần sắc này, hơi nhíu mày, cước bộ lần thứ hai đi về phía trước một bước, một cỗ lực lượng càng thêm cường đại bao phủ xuống, vây lấy cả một vùng không gian.
Cước bộ của hắn, cứ đạp xuống một bước, giống như là đang đạp ở trái tim Đan Vương, một tiếng ầm ầm nổ vang, sắc mặt của hắn đã trắng bệch như tờ giấy, gần như muốn ngã quỵ xuống đất, không ngừng ho ra máu tươi.
Thân ảnh kia không nói gì, chẳng qua là dùng hành động nói cho Đan Vương biết, cái gì mới gọi là cao ngạo. Dám ở trước mặt hắn lộ ra thần sắc kiêu căng như vậy, Đan Vương còn chưa đủ tư cách!
Lại là một cái nhấc chân, bước ra.
“Ầm!”
Lực lượng cường đại vô tận lại lần nữa rơi vào trên người Đan Vương, thân thể hắn trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, không ngừng phun ra máu tươi, ngồi chồm hỗm dưới đất, trên mặt hắn lúc này đã không còn bất kì một tia huyết sắc nào. Nhưng trái tim của hắn, lại vẫn treo lơ lửng như cũ, bởi vì hắn cảm nhận được rõ ràng, cỗ lực lượng cường đại kia lại chuẩn bị một lần nữa hạ xuống, chỉ cần đối phương bước thêm một bước, hắn sẽ lại bị trọng thương thêm lần nữa.
Loại cảm giác vô lực này, khiến cho hắn tuyệt vọng.
Hắn ngẩng đầu, nhìn thân ảnh thần bí kia. Đại Hạ Hoàng Triều, kể từ khi Cổ Hoàng Triều bị diệt, vì sao còn có thể có một nhân vật đáng sợ như vậy?
Bọn họ, vẫn một mực ẩn nấp ở bên trong Đại Hạ Hoàng Triều hay sao?
Đan Vương vốn cao cao tại thượng, thời khắc này không sinh ra được một chút tâm tư phản kháng nào. Hắn thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào con mắt của đối phương. Hắn chỉ sợ mình nhìn thêm lần nữa, sẽ khiến đối phương lại bất mãn lần nữa. Mà bước chân tiếp theo, nhất định là đạp ở trong đầu của hắn.&