Thái Cổ Thần Vương

Chương 1622: Chương 1622: Thân khu màu vàng kim (2)




Nam Hoàng Vân Hi muốn lui người lại, nhưng giờ khắc này đồ án phảng phất khép kín, ánh sáng loá mắt hóa thành một chữ to đáng sợ. Thân thể của nàng chợt cảm giác không thể nào nhúc nhích, lực lượng toàn thân dường như bị đồ án chữ Phong to lớn ấy trấn áp. Mặc dù nàng có thực lực mạnh mẽ, nhưng một tích tắc này lại dường như vô dụng, thân thể không thể vút lên.

Ở phía trước, thân hình của Tần Vấn Thiên lập lòe lao đến giống như gió, mang theo thủ chưởng ánh sáng màu trắng nóng rực trực tiếp ấn xuống ngực của Nam Hoàng Vân Hi, lực lượng huyết mạch đáng sợ bao phủ thân thể Nam Hoàng Vân Hi, nhưng không hề hủy diệt, mà là thẩm thấu từng chút một.

Oàng, oàng, oàng. . .

Một cổ khí tức lạnh như băng phun trào ra từ trong thân thể Nam Hoàng Vân Hi, dường như cũng một bóng dáng màu trắng phảng phất xuất ra, nhưng vẫn tiếp tục giãy dụa. Trên mặt Nam Hoàng Vân Hi có vẻ thống khổ. Thần sắc Tần Vấn Thiên xoay chuyển như điện, tay hắn đánh ra, hai tay cùng ấn trên ngực của Nam Hoàng Vân Hi, thề phải trục xuất đối phương ra khỏi thân thể của Nam Hoàng Vân Hi.

Chỉ thấy giờ khắc này cả người Nam Hoàng Vân Hi đều phun trào hào quang màu trắng hoa mỹ, cũng thẩm thấu một chút vào trong thân thể nàng. Cuối cùng ầm một tiếng, phảng phất một thân thể xuất ra khỏi bên trong cơ thể Nam Hoàng Vân Hi, bay vào trong hư không. Không ngờ chính là bóng dáng của cô gái thần bí đó. Hai tròng mắt nàng cực kỳ băng lãnh, ánh mắt u lãnh chăm chú nhìn Tần Vấn Thiên, gương mặt kiều diễm tuyệt thế nhưng không có bất kỳ sắc thái tình cảm gì.

Cuối cùng Nam Hoàng Vân Hi đã thanh tỉnh lại. Nàng nhìn tình cảnh trước mắt, nhìn vị trí nơi hai tay Tần Vấn Thiên chạm vào, trong nháy mắt gương mặt nóng hừng hực. Mới vừa tỉnh táo liền trông thấy cảnh tượng như thế này, có thể tưởng tượng được sắc mặt của nàng không dễ nhìn cho lắm.

- Vẫn chưa đủ sao?

Nam Hoàng Vân Hi lạnh lùng nói. Tần Vấn Thiên liền thu hồi ánh mắt đang nhìn cô gái kia trên hư không, nhanh như chớp buông hai tay xuống, nhìn ánh mắt của Nam Hoàng Vân Hi sắc bén như đao, không khỏi run run giải thích:

- Trước tình thế cấp bách, đừng lấy làm lạ, đừng lấy làm lạ. . .

Lúc bấy giờ Tần Vấn Thiên lúng túng khác thường, Nam Hoàng Vân Hi nhìn vào mắt hắn, lập tức ném hết những suy nghĩ trong đầu. Tuy trong lòng nàng rất tức giận, nếu như ngày thường có người dám khinh bạc nàng như thế, tất nhiên nàng sẽ tru diệt đối phương. Tuy nhiên nàng cũng biết Tần Vấn Thiên không phải cố ý, mà là vì giúp nàng. Nàng có thể làm thế nào đây?

Ngẩng đầu, Nam Hoàng Vân Hi cũng nhìn bóng dáng thân bí trên hư không, trong con ngươi xinh đẹp lóe lên một ý kiêng kỵ sâu sắc. Cũng may Tần Vấn Thiên trục xuất nàng ta ra khỏi người mình, nếu không hậu quả thật sự thiết tưởng không chịu nổi.

Ông... một ngọn gió phất qua. Cô gái kia không ngờ lại xuất hiện trước mặt Tần Vấn Thiên, vươn tay tới Tần Vấn Thiên. Tần Vấn Thiên giơ tay lên đánh ra hỏa diễm. Bóng dáng cô gái lần nữa nhoáng lên, tựa như u linh, lại xuất hiện ở phía sau Tần Vấn Thiên. Đôi mắt nàng u lãnh cứ nhìn Tần Vấn Thiên chằm chằm.

Cuối cùng, bóng dáng nàng như một cơn gió nhẹ nhàng lướt đi, đi khỏi nơi này.

- Ngươi không sao chứ?

Tần Vấn Thiên hỏi Nam Hoàng Vân Hi, nhưng thấy Nam Hoàng Vân Hi lạnh lùng nhìn, Tần Vấn Thiên đành cười cười, xoay người nói với Thanh Nhi:

- Chúng ta đi thôi.

Nhưng lúc này hắn nhận ra Thanh Nhi cũng nhìn hắn lạnh như băng. Tần Vấn Thiên không khỏi giải thích:

- Thanh Nhi, ta không phải cố ý?

- Ừ.

Thanh Nhi đáp giòn tan.

- Rất thư thái phải không?

Nói đoạn, nàng xoay người đi tới trước. Tần Vấn Thiên như hoá đá tại chỗ. . . Không lời chống đỡ.

- Thanh Nhi, ta sai rồi.

Thanh Nhi chớp chớp đôi mắt. Tần Vấn Thiên lập tức đuổi theo. Đôi mắt của Nam Hoàng Vân Hi cũng lóe sáng, nhìn theo hình bóng của hai người ở phía trước, đôi mắt nàng lóe lên ánh sáng, nhìn theo hai thân ảnh kia.

Rất thư thái ư?

Nghĩ vậy, sắc mặt của Nam Hoàng Vân Hi lại lạnh xuống, nhìn chòng chọc Tần Vấn Thiên ở phía trước.

. ..

Hào quang vạn trượng toả lên ngút trời, uy thế tích chứa trong động phủ trước mắt phảng phất như hạo nhiên Đế Vương chi khí quân lâm thiên hạ. Nó có vương giả chi thế, hoàn toàn khác biệt với khí thế của động phủ Phạm Thiên đại đế ở phía đối diện, dường như là đối lập.

Tần Vấn Thiên, Thanh Nhi và Nam Hoàng Vân Hi xuất hiện bên ngoài động phủ, có vẻ ba người đều đã quên chuyện lúc vừa rồi.

- Chúng ta vào đi thôi.

Tần Vấn Thiên thấp giọng nói. Ba người đạp bước đi vào động phủ, cổ khí thế cường đại dường như càng thêm thuần khiết. Bên trong động phủ có sáng vàng lóng lánh, lan đến mỗi một góc. Nơi này có nhiều bóng hình thiên kiêu. Bọn họ ngóng nhìn về phía trước, chỉ thấy trước mắt là Đế Vương chi mang cực kỳ thuần khiết đan xen thành đồ án hoa mỹ.

Chỗ ấy, dường như cũng có một bóng dáng tạo thành bởi vàng ròng, giống như vương giả đến từ viễn cổ, nằm trong mảnh ánh sáng màu vàng ấy, ánh sáng quang hoa lưu động trên người làm người ta cảm nhận thâm thiết luồng uy năng hoảng sợ tích chứa bên trong đó

&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.