Thái Cổ Thần Vương

Chương 941: Chương 941: Thân thế (1)




Đây là một khu quỳnh lâu cung khuyết giống như Tiên cảnh ở trên một đỉnh núi cổ.

Ánh sao đầy trời rơi xuống, điểm xuyết thêm vài phần sắc thái hư vô mờ mịt cho mảng quỳnh lâu cung khuyết đó, chỉ thấy trước một đình đài, có hai bóng người, là bóng người chỉ nhìn qua, đã có thể khắc vào trong đầu không thể quên đi.

Hai bóng người này là một đôi tình lữ, tuy nam tử không có tuấn mỹ tuyệt thế, nhưng luồng khí khái nam nhi kia, lại thiên hạ hiếm thấy, hắn chỉ im lặng đứng ở đó, đã cho người ta cảm giác ngước nhìn núi cao, nhưng lúc này ánh mắt hắn lại có sự thâm trầm cùng mềm mại như mặt nước.

Ở bên cạnh hắn, một nữ tử tuyệt sắc nhẹ nhàng dựa đầu vai, trên thân nữ tử này như bao phủ một tầng ánh sáng nhàn nhạt, vô cùng hoa lệ, tuy ăn mặc tùy ý, lại không che dấu được loại tuyệt đại tao nhã kia chút nào.

Một đôi nam nữ như vậy, giống như thần tiên quyến lữ, ở nơi Tiên cảnh này, như là một hình ảnh vĩnh hằng, lộ ra mỹ cảm không gì sánh kịp.

Một tiếng trẻ con khóc nỉ non truyền ra, nữ tử vội vàng đứng dậy, nhìn nam tử bên cạnh lộ ra một nụ cười hoàn mỹ không tỳ vết, sau đó thân hình chợt lóe, trực tiếp biến mất ở chỗ ban đầu, sau một lát, nàng ôm một đứa nhỏ quấn tã đi tới bên cạnh nam tử, trong mắt đẹp tràn đầy quang huy mẫu tính.

- Vốn có thể lên trời ôm nhật nguyệt, lại theo ta lưu lạc chân trời, ta thấy thẹn với nàng.

Nam tử nhìn nữ tử giờ phút này đang ôm đứa bé có chút nhập thần, trong đôi mắt có thể chống đỡ thiên địa kia lại toát ra một mảng hổ thẹn.

- Nhắc những cái này để làm gì, năm đó chàng một mình xông vào mười ba tầng lạch trời, chỉ vì một cái ngoái nhìn của ta, khi đó ta cả đời này, đã định sẵn làm bạn bên chàng.

Thanh âm nữ tử rất sạch sẽ, nhẹ nhàng, khóe mắt treo ý cười tủm tỉm.

- Nếu biết có hôm nay, ta tình nguyện lúc trước không làm những điều đó.

Nam tử lắc đầu nói.

- Thế này lại không giống như là chàng trước kia, người mà ta thích, vĩnh viễn là Tần Viễn Phong đội trời đạp đất, dưới cơn giận dữ phản ra Thái Cổ Thần tộc, lấy sức một người giết cho tối tăm trời đất, Tiên Ma than khóc.

Nữ tử mỉm cười nói, trong đôi mắt tuyệt đẹp vẫn như trước có tình cảm cùng sự dịu dàng nồng đậm.

Tần Viễn Phong mắt nhìn phương xa, trong lòng thở dài, như là bị mài phẳng đi góc cạnh.

Nữ tử dịu dàng gối lên trong lòng hắn, mang đứa bé đặt ở giữa hai người, mỉm cười nói:

- Vì ta cùng với con, chàng lưu lạc đến hôm nay, muốn nói nói áy náy, cũng nên là ta, chàng xem xem con chúng ta, tương lai, nó nhất định cũng sẽ là hảo nam nhi đội trời đạp đất, giống như chàng, dám tay cầm thần binh, hỏi trời đất, hỏi thương khung này, ai chủ chìm nổi.

- Hỏi trời này, hỏi thương khung này.

Nam tử lẩm bẩm, sau đó cười nói:

- Con chúng ta, tên là Vấn Thiên.

Trong đôi mắt đẹp của nữ tử hiện lên một tia sáng kỳ dị, sau đó nhẹ nhàng gật đầu, trêu đứa bé trong lòng, mỉm cười nói:

- Tương lai nếu con tầm thường, ta hy vọng con cả đời bình thản, con nếu đội trời đạp đất, ta hy vọng con có thể đoạt tạo hóa cửu thiên, nắm thiên địa nhật nguyệt tinh thần, cắt núi sông mênh mông, đạp Tiên Ma Thần tộc.

- Nàng thật sự muốn như vậy?

Nam tử quay đầu lại, nhìn về phía nữ tử, dịu dàng hỏi.

- Vâng.

Nữ tử vẫn dịu dàng như cũ gật đầu.

- Vậy được, ta mang tất cả, đều tặng cho nó.

Nam tử bình tĩnh nói, giống như không biết một câu nói tùy ý này của hắn, có thể nhấc lên sóng to gió lớn như thế nào.

Thân thể nữ tử run mạnh lên, sau đó lại khôi phục như thường, có một giọt lệ, theo gò má của nàng chảy xuống, nhỏ xuống ở trên mặt đứa bé trong tã lót, trên khuôn mặt nhỏ của đứa bé lộ ra một nụ cười hồn nhiên, vươn cái tay nhỏ chộp về phía không trung, hoàn toàn không biết nó chào đời khiến cha mẹ nó đã hạ quyết tâm như thế nào.

Hào quang lấp lánh đột nhiên lóng lánh xuất hiện, mang cung khuyết quỳnh lâu đều thắp sáng, chỉ thấy nữ tử chậm rãi từ trong lòng nam tử giãy ra, trên thân thể của nàng nở rộ vạn trượng hào quang, giống như cửu thiên thần nữ, loại hào quang đó có thể so với ánh sáng nhật nguyệt.

Tắm rửa trong quầng sáng, nữ tử giống như phủ thêm một tầng quần áo hoa lệ, đầu đội vương miện, nàng dịu dàng giờ phút này lại tràn ngập một mỹ cảm yêu dị, loại nét đẹp yêu dị này, khiến người ta không dám nhìn thẳng vào mắt của nàng.

Nam tử thấy một màn như vậy thân thể run mạnh lên, muốn mở miệng, lại nghe nữ tử cười nói:

- Chàng đã có quyết định, như vậy ta đương nhiên cần bầu bạn cùng chàng, cho dù là vạn kiếp bất phục cũng không tiếc, ta chỉ hy vọng, con chúng ta có thể thật sự đội trời đạp đất, mà không phải mượn dùng quầng sáng của chúng ta, Viễn Phong, chàng có thể làm được, đúng không.

Nữ tử cười yêu mỵ vô song, giờ phút này nàng giống như lại hóa thành nữ nhân tuyệt đại tao nhã kia, Tần Viễn Phong kinh ngạc nhìn đối phương, sau một lát, trong mắt hắn hiện lên một nụ cười vô cùng kiên định, sau đó trên người hắn cũng nở rộ ra vạn trượng hoa quang, giống như có một ngọn lửa sinh mệnh, bắt đầu thiêu đốt ở trên đỉnh đầu của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.