Tần Vấn Thiên nhìn người kia từ từ rời đi, không khỏi hô lên:
- Vì cái gì kiếm không giết ngươi.
- Ta đã là kiếm, kiếm tại sao phải giết ta.
Người kiahờ hững mở miệng, làm cho Tần Vấn Thiên dường như có điều suy nghĩ.
Ta đã là kiếm, kiếm tại sao phải giết ta?
Hắn, là kiếm?
Tần Vấn Thiên đứng tại chỗ, một cử động nhỏ cũng không dám.
Kiếm Ý tràn ngập chỉ về phía hắn, chỉ cần hắn động, kiếm giết hắn, loại cảm giác này vô cùng kỳ diệu, có khả năng cảm thụ đượcrõ ràng.
Nếu như thế, phải làm như thế nào mới có thể đi ra khỏimảnh rừng kiếm này?
Nhắm mắt lại, Tần Vấn Thiên hít sâu một cái, bình phục tâm tình của mình, hắn biết thời khắc này, càng không thể loạn tâm.
Loạn, thì chết.
Con đường thí luyện này chính là đường khó nhất, hắn đã lựa chọn con đường này, như vậy chỉ có thể đi qua, bằng không, chính là con đường chết.
Nếu đã lựa chọn, hắn nhất thiết phải có tín niệm tiến thẳng không lùi.
- Ta đã là kiếm, ta đã là kiếm...
Tần Vấn Thiên thì thào nói nhỏ, dư âm của tiếng nói kia, lời nói kia, tất là then chốt.
Nếu là kiếm, cùng rừng kiếm hòa làm một thể, kiếm trong rừng kiếm sẽ không chỉ về phía hắn.
Trên thân của Tần Vấn Thiên đột nhiên tràn ngập Kiếm Ýcường đại, cỗ Kiếm Ý này dường như muốn khiến hắn cũng giống như kiếm trong thiên hạ, hóa thành một thể.
Nhưng ở trong nháy mắt này, hắn bất ngờ cảm giác Kiếm Ý sát phạt xung quanh lại càng phát ra mãnh liệt hơn, dường như sẽ phá không bắn về phía hắn, điều này làm cho thần sắc của Tần Vấn Thiên trầm xuống, nháy mắt hắn thu lại toàn bộ Kiếm Ý, sắc mặt khó coi.
Con đường này, không được.
Nếu như là đơn giản như thế, làm sao còn có thể được gọi là con đường khảo nghiệm khó nhất
Tầng thứ nhất không gian tuyết, khảo nghiệm chính là lực chiến đấu của hắn, như vậy tầng không gian rừng kiếm này, khảo nghiệm hẳn là lực lĩnh ngộ.
Muốn đi ra khỏi rừng kiếm, cần cùng kiếm hòa làm một thể, giống như ở thừi điểm không gian trước khi hắn nhìn thấy người tuyết, nằm ở trong tuyết, cùng tuyết hòa làm một thể, giống như người mới vừa đi ra khỏi rừng kiếm, cho người ta cảm giác hắn chính là một thanh kiếm.
Nhưng, thời khắc này các thanh kiếm chỉ về phía hắn, làm sao tĩnh tâm đi lĩnh ngộ được?
Tần Vấn Thiên một lần nữa hít sâu một cái, muốn để cho tâm cảnh của mình hoàn toàn an tĩnh lại, hắn đứng chắp tay, lẳng lặng nhìn những thanh kiếm đang dao động kia.
Kiếm, sắc mà thẳng, phẩm chất của kiếm là tiến thẳng không lùi, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.
- Xem kiếm biết kiếm.
Trong lòng Tần Vấn Thiên thầm nghĩ, chỉ thấy hắn đứng chắp tay, cứ như vậy đứng ở đó, thân hình thẳng tắp, yên lặng nhìn chăm chú vào từng thanh kiếm trước mắt, nhìn toàn bộ các thanh kiếm.
Trên thân của Tần Vấn Thiên tràn ngập một đám kiếm âm, dường như hắn muốn cùng kiếm hét dài.
Mấy ngày sau, trên thân của Tần Vấn Thiên, kiếm ngâm không ngừng, các kiếm vẫn chỉ về phía hắn, sát ý tràn ngập, nhưng Tần Vấn Thiên đã có loại cảm giác vi diệu, sát ý đã yếu bớt đi vài phần, tuy rằng rất ít, nhưng là một sự tiến bộ.
- Học kiếm, mà ngộ kiếm.
Trong lòng Tần Vấn Thiên nói nhỏ, hắn tưởng tượng bản thân mình chính là một thanh kiếm, đứng sừng sững trong mảnh rừng kiếm này, cùng bất kỳ một thanh kiếm nào trong mảnh rừng kiếm này chính là một thể.
Kiếm ngâm, hắn cũng ngâm, kiếm rít, hắn cũng rít gào, kiếm ngủ, hắn cũng ngủ.
Trong rừng kiếm, lại có khí hậu biến hóa, mùa thay đổi, mưa to đánh tới, kiếm vẫn như cũ, Tần Vấn Thiên bất động, nước mưa rơi xuống thân thể hắn, trên người của hắn vẫn phát ra âm của kiếm ngâm, dao động cùng với các thanh kiếm xung quanh, hòa làm một thể.
Mưa dường như càng lúc càng lớn, có thế mưa như trút nước, thẩm thấu vào trên thân của Tần Vấn Thiên, nhưng hắn lại như một thanh kiếm đứng ở đó, trên thân tràn ngập Kiếm Ý tách nước mưa ra.
Âm thanh của kiếm trong rừng kiếm ngâm càng ngày càng vang, phát ra tiếng kiếm rít, trên người Tần Vấn Thiên cũng phát ra tiếng kiếm rít, cùng cộng hưởng theo.
Rốt cục, mưa lắng xuống, kiếm ngâm vẫn như trước, nhưng trong một nháy mắt này, Tần Vấn Thiên lại cảm giác, sự thù địch của kiếm trong rừng kiếm lại yếu đi một phần.
Điều này làm cho trong lòng Tần Vấn Thiên kinh ngạc vui mừng, xem ra con đường hắn lựa chọn không có sai, chỉ có như vậy, mới có cơ hội đi ra khỏi rừng kiếm, như vậy mới có thể thẳng tiến không lùi tiêu sái đi tiếp.
Thời gian trôi qua cực nhanh, Tần Vấn Thiên xem kiếm ngộ kiếm, cùng kiếm trong rừng kiếm dường như hòa làm một thể, muốn tìm được điều người kia nói, ta đã là kiếm, kiếm việc gì phải giết ta.
Trong rừng kiếm có gió nổi lên, gió lạnh đậpvào ở trên người, Tần Vấn Thiên đã ở tiến cảnh giới quên đi bản thân, hắn bây giờ chính là một thanh kiếm, một thanh kiếm trong rừng kiếm.
Gió nổi lên, hắn vẫn đứng sừng sững, phát ra tiếng kiếm ngâm, bất động, theocác kiếm vang lên.
Ba tháng trôi qua, Tần Vấn Thiên nhắm mắt lại đứng ở đó, bây giờ, hắn giống như một thanh kiếmchân chính, theo các kiếm cùng nhau ngâm khẽ, cùng nhau chập chờn, cùng nhau phun ra nuốt vào Kiếm Ý.
Bên ngoàirừng kiếm có một bóng dáng đứng ở đó, nhìn động tác của Tần Vấn Thiên, ánh mắt lộ ra một tiaphong quang.
Người này phi phàm, ngộ tính lại đáng sợ như thế, có lẽ trong vòng ba năm, hắn thật có cơ hội đi ra khỏi nơi này.
Nửa năm trôi qua, Tần Vấn Thiên, dường như hoàn toàn hóa thành kiếm, dung nhập cùng rừng kiếm, các kiếm đã không hề nhằm vào hắn phóng thích ra Kiếm uy nữa, điều này làm cho trong lòng Tần Vấn Thiên kinh ngạc vui mừng.
Thành tâm thành ý mới là kiếm.
Bước chân của hắn bướcvề phía ra, giống như là một thanh kiếm lao tới, nhưng hắn vừa bước chân ra, trong nháy mắt, đột nhiên một Kiếm uy khủng bố tràn ngập lao đến, chỉ về cho hắn.Sắc mặt của Tần Vấn Thiên trắng bệch, thu hồi bước chân, trong lòng hắn khẽ run lên, một trong nháy mắt này, hắn có cảm giác thất bại giống như rơi vào hầm băng.