Chỉ thấy trong động phủ, có âm thanh lan tràn ra, mọi người phi hành trên không dừng bước chân lại, đầy hứng thú nhìn một màn bên này.
Lão giả đang đứng trong hư không kia đúng là một nhân vật rất có danh khí trong Huyễn Vương Thành, Tứ giai đỉnh phong Thần Văn Đại Sư Khâu đại sư, cũng có chút được mọi người tôn kính.
Thời khắc này, hắn ở chỗ này, là vì chuyện gì?
Bất quá cũng có người biết sự việc ngày hôm qua, trong lòng thầm nghĩ xem ra Khâu đại sư này là không nhịn được. Hắn nhất định là rất muốn lấy được Không Gian Bút, hôm qua vì uy danh của quận chúa nên mới bỏ qua, nhưng bây giờ Không Gian Bút rơi vào trong tay Tần Vấn Thiên, hắn có tu vi Thiên Cương Cảnh tầng thứ năm, sao lại có thể cam lòng cho qua.
- Ha ha, có việc muốn cùng tiểu hữu thương lượng, mong rằng chớ trách.
Khâu đại sư nhàn nhạt mở miệng.
Trong động phủ trầm mặc trong khoảnh khắc, lập tức, có một chữ đột nhiên phun ra.
- Lăn.
Thần sắc trên mặt Khâu đại sư cứng lại, không chỉ có là hắn, tất cả những người xung quanh nghe một chữ này của hắn cũng đều sửng sốt một chút. Người trong động phủ này là người phương nào, lại dám cuồng vọng bảo Khâu đại sư lăn.
- Ha ha.
Chỉ thấy trong mắt Khâu đại sư lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, hắn tốt xấu gì cũng là nhân vật thành danh, lại bị một tên tiểu tử quát lớn “lăn”.
Nhấc chân bước ra, Khâu đại sư bay thẳng đến chỗ động phủ Tần Vấn Thiên ở lại, vốn nghĩ lấy vật đổi vật, nhưng mà Tần Vấn Thiên này lại không khách khí, như vậy cũng không cần phải ... Tiếp tục ở đây lãng phí thời gian.
Trong nháy mắt, Khâu đại sư hạ xuống trước cửa chỗ động phủ Tần Vấn Thiên ở lại, cảm nhận của hắn càn quét mà qua, theo dõi trong động phủ có cái gì, sau khi thấy rất nhiều Thần Văn được khắc họa rơi đầy trên đất, khóe miệng của hắn mang theo một tia cười lạnh.
Ở trước mặt hắn loay hoay Thần Văn, người này, còn quá lỗ mãng chút.
Cước bộ không chút do dự bước chân vào bên trong động phủ, bàn tay Khâu đại sư hạ xuống, trực tiếp đánh vào một chỗ phương vị, trong nháy mắt quang văn lóng lánh, một lực lượng xé rách trực tiếp hủy diệt trận pháp Thần Văn. Khâu đại sư nhấc chân đi về phía trước từng bước một, cước bộ liên tiếp rung rung, phá hủy Thần Văn, ánh mắt của hắn ngưng mắt nhìn Tần Vấn Thiên ở phía trước, nói.
- Tiểu bối, ngươi thật ngông cuồng, chỉ bằng Thần Văn này của ngươi, cũng muốn vây khốn lão phu?
Tần Vấn Thiên nhìn Khâu đại sư, khóe miệng phác thảo lên một nụ cười lạnh như băng, lộ ra vài phần khí tức tà dị, điều này làm cho Khâu đại sư nhíu mày. Chỉ thấy Tần Vấn Thiên nhấc chân đạp trên mặt đất một cái, trong nháy mắt, một đám quang văn lóng lánh, Thần Văn bị Khâu đại sư phá hủy lại từng tầng một vỡ vụn, trực tiếp tiêu tán, nhưng mà kế tiếp, từng đạo Thần Văn ẩn nấp dâng tới, đột nhiên bộc phát ra.
Thần sắc Khâu đại sư cứng lại, ánh mắt cũng cứng đờ ở nơi đó, cúi đầu ngưng mắt nhìn mặt đất.
- Đây là, trùng điệp Thần Văn.
- Ngươi. . .
Ngẩng đầu, Khâu đại sư nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, thời điểm nói chuyện, thân thể của hắn lại trực tiếp phóng lên trời, bàn tay giơ lên, vung về phía đỉnh đầu của động phủ.
- Đi được rồi chứ.
Tần Vấn Thiên cười lạnh nói, cước bộ đạp một cái, trong nháy mắt vô tận Kiếm uy đồng thời phóng lên trời, kiếm khí phá vỡ cả một tòa động phủ hoàn chỉnh, Khâu đại sư này được người gọi là đại sư, Tần Vấn Thiên tự nhiên có thể đoán được người đó am hiểu Thần Văn, biết hắn dòm ngó đồ của mình, há có thể không làm phòng bị từ sớm.
Bây giờ tạo nghệ của Tần Vấn Thiên trên mặt Thần Văn, dưới tình hình không mất một chút sức mạnh nào tru diệt một vị Thiên Cương Cảnh tầng thứ năm đỉnh phong tự nhiên cũng không phải nói chơi. Trên thực tế, mặc dù chẳng qua là bằng vào sức chiến đấu, Tần Vấn Thiên cũng sẽ không quan tâm đối phương.
Chẳng qua là nháy mắt, Khâu đại sư liền vĩnh viễn biến mất, đoàn người vây ở bên ngoài đều đứng đó nhìn tình hình bên trong, chỉ cảm thấy một cỗ Kiếm uy ngập trời lan tràn ra, cảm giác bị ngăn cản ở ngoài, sau đó lập tức không có động tĩnh, Khâu đại sư không thể bước chân ra ngoài thêm một lần nào nữa.
Điều này khiến người ta nghị luận ầm ĩ, Khâu đại sư, bỏ mình?
Nơi xa có hộ vệ của Ân Thành, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, nhao nhao lộ ra vẻ khiếp sợ, khó trách bạch y thanh niên này không tiếc đắc tội Thương Duyệt quận chúa cũng muốn đoạt Không Gian Bút. Thì ra là hắn lại cũng am hiểu Thần Văn, hơn nữa, tạo nghệ lại mạnh hơn cả Khâu đại sư, nếu không, có thể nào để cho Khâu đại sư có đi không về.
- Ngươi trở về bẩm báo.
Chỉ thấy trong một người mở miệng nói, tức khắc người đối diện hắn gật đầu, thân hình lóe lên, phá không mà đi.
Thiên Sơn Đoạt Bảo Đại Hội, ở nơi sườn núi, khu vực mà hôm qua Tần Vấn Thiên đặt chân kia, các đệ tử của đại thế gia tông môn lần thứ hai xuất hiện, sau khi Ân Thành nghe người bên cạnh truyền âm, thần sắc trở nên âm lãnh hẳn lên. Vậy mà, lại là một Thần Văn đại sư.
Không chỉ có Ân Thành, mà đồng thời cả Thương Duyệt cũng đang nghe người bên cạnh bẩm báo, nàng tự nhiên cũng biết dụng ý Tần Vấn Thiên tranh đoạt Không Gian Bút.
- Lại đi nhìn hắn, không được để cho hắn rời đi.
Thương Duyệt và Ân Thành đồng thời truyền ra một đạo mệnh lệnh như vậy, tức khắc rất nhiều người thân hình lập loè, ly khai bên này, chạy về hướng tòa động phủ mà Tần Vấn Thiên ở lại.
Tần Vấn Thiên vẫn không có rời khỏi động phủ, ở đó khoanh chân tu hành, bất quá lúc này, lông mày của hắn hơi nhíu, mấy ngọn núi chung quanh động phủ, càng ngày càng nhiều người đang nhìn chằm chằm bên này.
Thật là càn rỡ mà!
Trong lòng Tần Vấn Thiên nói nhỏ, bị người theo dõi hành tung, đương nhiên sẽ không phải một chuyện khiến người ta vui vẻ!