Lần trước, Tần Vấn Thiên đặt chân đến Hoàng Cực Thánh tông, tru sát Hạ Thánh nhưng vẫn còn sống mà rời đi, không phải vì Tần Vấn Thiên mạnh mà là bởi vì Thánh Hoàng không có ý giết chết Tần Vấn Thiên. Tuy nhiên, lúc này đây, mọi chuyện đã khác. Từ trên xuống dưới Hoàng Cực Thánh tông, tất cả đều muốn Tần Vấn Thiên chết.
Uy nghiêm của bá chủ không thể bị khinh nhờn. Hôm nay xuất hiện một Tần Vấn Thiên, ngày mai sẽ xuất hiện - Tần Vấn Thiên- khác. Chỉ có máu tươi của Tần Vấn Thiên mới có thể khiến cho người của Hoàng Cực Thánh Vực nhớ kĩ.
Nhớ kĩ rằng, Hoàng Cực Thánh tông - bốn chữ này đại biểu cho ý nghĩa gì. Nhớ kĩ uy nghiêm của tuyệt đại bá chủ vĩnh viễn không một ai có thể khinh nhờn. Ai dám xúc phạm, phải chết.
Lời ấy vừa dứt, kim giáp chiến thuyền liền phát ra hào quang sáng chói. Chỉ thấy vị cường giả kia chắp hai tay ra sau lưng, nói với đám người:
- Trở về.
- Rõ.
Đám người đều gật đầu, sau đó liên tục đạp lên kim giáp chiến thuyền, lạnh như băng mà liếc qua phía Tần Vấn Thiên, ánh mắt nhìn Tần Vấn Thiên giống như là nhìn một người đã chết, lạnh lùng tới cực điểm.
Xem ra, Hoàng Cực Thánh tông tới lần này thực sự chỉ là để thăm dò quyết tâm của Dược Hoàng cốc, có thể giết thì giết. Tuy nhiên Dược Hoàng cốc lại nhất định bảo vệ Tần Vấn Thiên, như vậy, Hoàng Cực Thánh tông cũng cho Dược Hoàng cốc thấy được quyết tâm của bọn họ.
Bảy ngày sau, Tần Vấn Thiên và Diệp Thanh Vân, đi chịu chết.
Đây dường như chỉ là lời nói với Diệp Thanh Vân và Tần Vấn Thiên, lại không phải là lời nói với Dược Hoàng.
Kim giáp chiến thuyền quay đầu, lập tức xé gió bay đi. Hùng hổ mà đến, giờ cũng hùng hổ như vậy mà rời đi, lưu lại lời nói vô cùng bá đạo, làm cho Tần Vấn Thiên và nhân hoàng Diệp quốc Diệp Thanh Vân tự mình đi chịu chết.
Xung quanh hoàng cung Đại Hạ hoàng triều, cả đám người đỡ đẫn một hồi. Hình như Tần Vấn Thiên đã chọc tới thế lực cường đại không thể tưởng tượng nổi, lại bảo Tần Vấn Thiên đi chịu chết.
Nếu không, liền diệt Đại Hạ.
Thân hình rất nhiều người đang run rẩy vì sợ hãi con mắt nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên.
Lúc này, chỉ thấy đám người Tần Vấn Thiên không ai là không tức giận ngập trời, ánh mắt nhìn chằm chằm những bóng người rời đi.
Bảo bọn họ tới chịu chết, nếu không sẽ diệt Đại Hạ, diệt Diệp quốc.
Hoàng Cực Thánh tông, bá chủ thiên hạ, thật là uy phong.
Mặt trời vẫn treo trên không trung, vẫn tỏa ra ánh nắng nóng bỏng nhưng rất nhiều người đều cảm thấy lạnh lẽo, kể cả đám người Tần Vấn Thiên và Diệp Thanh Vân. Không phải vì sợ hãi, bọn họ chỉ bởi vì tức giận và nội tâm lạnh buốt.
Trường bào bay bay, Tần Vấn Thiên thật lâu không nói gì, chỉ đứng ở đó nhìn kim giáp chiến thuyền rời đi.
Trầm mặc một hồi lâu, ánh mắt của hắn nhìn sang, nhìn xuống hoàng cung Đại Hạ hoàng triều ở bên dưới, lại đưa mắt nhìn người Đại Hạ, thở sâu một hơi, nội tâm không chút lo lắng.
- Kể từ hôm nay, đất đai Đại Hạ sẽ do Thanh Mị tiên tử tiếp nhận. Ta thống ngự Đại Hạ, chỉ vì phục hưng Đại Hạ.
Tần Vấn Thiên vừa dứt lời liền chậm rãi bước xuống, đi vào bên trong hoàng cung Đại Hạ. Một lát sau, hắn dẫn theo một đoàn người bay vào hư không, trực tiếp rời đi, lưu lại cho đám người một bóng lưng phong hoa tuyệt đại.
Chỉ nhìn theo tấm lưng kia, dường như lại mang theo ý vị trước nay chưa từng có, mang theo khí khái một đi không trở lại, còn mang theo vài phần chấp nhất cao nhất.
Rất nhiều năm về sau, có những người vẫn như cũ không thể quên bóng lưng ấy. Tần Vấn Thiên một đời thiên kiêu, khi vừa trở thành quốc vương Đại Hạ chưa được bao lâu, liền mang theo hùng tâm mà ly khai hoàng triều, giúp Đại Hạ vượt qua tai ương.
Sau khi Tần Vấn Thiên rời đi, từng bóng người bay lên không trung. Đó là cường giả Thiên Tượng của Đại Hạ, bao gồm Thanh Mị tiên tử, Hình lão, Như Hoan... Đám người ngóng nhìn những bóng lưng đang xa dần đó, trong mắt rất nhiều người đều ẩn ẩn chứa nước mắt.
Khi nào mới có thể gặp lại Tần Vấn Thiên phong hoa tuyệt đại đây!