Tống Giai cực kỳ bình tĩnh nói.
- Người sống một đời, luôn luôn có thời điểm không thể không cúi đầu, nếu là ta trưởng thành sớm một chút, không nói lung tung, sẽ không đến mức tạo ra cục diện ngày hôm nay.
Tần Vấn Thiên bình tĩnh nhìn Tống Giai, trong lòng thầm than, quả nhiên, trải qua tôi luyện có thể làm cho người ta thay đổi, gặp phải chuyện như vậy, tâm cảnh của Tống Giai, hiển nhiên có biến hóa.
- Ta đang lúc rảnh rỗi, Đoạt Bảo Hội này nhất định là vô cùng phồn hoa, ta cũng đi góp vui một phen.
Tần Vấn Thiên tùy ý cười nói, nhưng trong lòng thì thầm than, hắn vốn nghĩ lặng yên không tiếng động cứu Tống Giai, nhưng mà bây giờ nữ nhân này muốn tự chui đầu vào lưới, thật sự là khiến người ta đau đầu, bất quá để cho Tần Vấn Thiên nhìn đối phương đi chịu chết, thì hắn lại vô pháp làm được
- Cầm rượu của người khác, chính là phiền phức mà.
Trong lòng Tần Vấn Thiên âm thầm nói thầm.
Tống Giai ngẩng đầu nhìn Tần Vấn Thiên một mắt, lập tức khẽ gật đầu nói.
- Ngươi đi cũng tốt, chẳng qua là đến Thiên Sơn, thì không nên cùng ta đi cùng một chỗ, để tránh khỏi bị chuyện của ta liên lụy đến.
Tần Vấn Thiên không có trả lời, sau khi hai người ăn một chút điểm tâm, lập tức lên đường.
Tống Giai thấy tiểu tử kia biến ảo thành một Thiên Mã, trong con ngươi xinh đẹp không khỏi hiện lên một tia sáng kì lạ.
- Đây là tiểu tử kia biến ảo thần thông, lên đây đi, còn muốn dựa vào ngươi dẫn đường đây.
Tần Vấn Thiên hướng về phía Tống Giai cười một tiếng, Tống Giai chần chờ trong khoảnh khắc, lập tức gật đầu, đi tới trên lưng tiểu tử kia.
Tức khắc thân ảnh tiểu tử kia bay lên không, bay về phía trước, hướng về phương hướng của Huyễn Vương Thành Thiên Sơn.
Thiên Sơn chi địa, ở vào Huyễn Vương Thành Tây Vực, đi ngang qua cả một mảnh sông núi bao bọc lại cả tòa thành trì, đi thông đến phương xa, vô cùng bao la.
Mặc dù bên trong Huyễn Vương Thành cường giả vô tận, nhưng mà bên trong Thiên Sơn sơn mạch, vẫn như cũ có thật nhiều vị trí thần kỳ vô pháp thăm dò được, rất nhiều ẩn tu cũng sẽ tu hành ở bên trong Thiên Sơn sơn mạch.
Chính là bởi vì Thiên Sơn thần bí, bởi vậy sau một thời gian bên trong Thiên Sơn lại thường xuyên xuất hiện kì trân dị bảo. Lâu ngày, Thiên Sơn sơn mạch, nửa năm một lần, sẽ tổ chức đại hội đoạt bảo, cường giả khắp nơi đều sẽ mang theo bảo vật đến đây giao dịch.
Thiên Sơn chủ phong, phía trên đường núi, người đến đây bán bảo tầm bảo nhiều không đếm hết, cực kì náo nhiệt.
Bất quá thời khắc này Tống Giai ngược lại không có tâm tình gì, nàng đi ở phía trên đường núi, hướng về phía Tần Vấn Thiên nói.
- Đoạt bảo đại hội mỗi năm, đều phân tầng thứ, người cấp bậc Nguyên Phủ, ở tại chân núi; Thiên Cương Cảnh tầng thứ sáu trở xuống, ở tại nơi sườn núi; tu vi cao hơn nữa, có thể đến Thiên Sơn đỉnh chủ phong, mới có thể tìm được bảo vật mà mình mơ ước.
- Tu vi của Ân Thành đã bước vào Thiên Cương Cảnh tầng thứ ba, đại hội đoạt bảo lần này, hắn nhất định sẽ mời một số con em có chút thế lực trong Huyễn Vương Thành tụ tập lại một chỗ, đê cho người ta đưa bảo vật đi đánh giá trước, đây là tác phong của bọn hắn từ trước đến nay.
Tống Giai chậm rãi mở miệng.
- Chúng ta tách nhau ra ở chỗ này đi, ta bên này đi đến nơi sườn núi trước, ngươi không cần phải quan tâm đến ta nữa.
- Được.
Tần Vấn Thiên nhẹ nhàng gật đầu, Tống Giai cũng không nghĩ tới hắn sảng khoái đáp ứng như vậy, trong lòng không khỏi hơi có chút mất mát. Mỗi người ở thời điểm tuyệt vọng, luôn muốn tìm được một chỗ dựa vào. Mặc dù không muốn liên lụy đến Tần Vấn Thiên, nhưng thấy Tần Vấn Thiên ngay cả một lời khách sáo cũng không muốn nói, khó tránh khỏi thương tâm trong lòng.
Xoay người, Tống Giai lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng, lập tức nhấc chân rời đi.
Tiểu hỗn đản đã một lần nữa huyễn hóa thành bản thể, bị Tần Vấn Thiên ôm vào trong ngực, đi ở phía trên đường núi, cảm giác của Tần Vấn Thiên lan tràn ra, sau một lát, hắn tới đến một chỗ ngồi xuống.
- Lão trượng, đây là Thần Văn quyển trục?
Tần Vấn Thiên nhìn một chút sách cổ trên mặt đất, lên tiếng hỏi chuyện lão giả đang ngồi phía trước.
- Tiểu tử, ánh mắt không sai, nói vậy ngươi cũng phải có hiểu biết đối với Thần Văn. Phía trên những cuốn sách cổ này có khắc Thần Văn chi thuẫn, dẫn động ra có thể thừa nhận được một kích của cường giả Thiên Cương Cảnh tầng thứ năm, cũng là một vật bảo mệnh không tệ lắm.
Lão giả vuốt vuốt chòm râu, mỉm cười nói.
Tần Vấn Thiên khẽ lắc đầu, vật này đối với hắn mà nói không có tác dụng quá lớn. Cho dù là Thần Văn quyển trục thời kì cường thịnh, đều không giá giá trị quá cao. Nếu là thật sự gặp phải một người không thể đối đich nổi, quyển trục này sử dụng một lần xong là mất tác dụng, vẫn là trốn không thoát, trừ phi là thời điểm hỗn chiến có đôi khi có thể tạo được tác dụng lớn.
- Có quyển trục Thần Văn nào có chứa lực lượng không gian cường đại có thể thuấn di hay không?
Tần Vấn Thiên hỏi, hắn mặc dù cũng có thể khắc Thần Văn, nhưng mà hắn không am hiểu không gian chi lực, lúc trước trên người Tần Chính thì có, thời điểm hắn tu hành tại ba mươi sáu núi, vậy mà trên bất kỳ một ngọn núi nào, lại cũng có năng lực không gian của chính nó.
- Không có.
Lão giả lắc đầu nói.
- Vật ngươi nói đó không chỉ cần phải am hiểu Thần Văn, vẫn cần phải am hiểu cả không gian lực lượng, nhân vật cấp đại sư mới có thể luyện chế. Căn cứ vào khả năng thuấn di bất đồng mà giá trị cũng bất đồng, Thần Văn quyển trục có khả năng thuấn si ở cự ly xa thế nhưng là giá trị liên thành, ngươi cần phải thở thời vận ở chỗ mấy công tử ca bên trên sườn núi kia thì may ra mới có một chút hi vọng. Nhưng mà, mặc dù có, chỉ sợ cũng không tới phiên ngươi được đến.
- Đa tạ lão trượng chỉ điểm.
Tần Vấn Thiên chắp tay, tùy ý cười nói, lập tức nhấc chân đi về phía sườn núi.
Hắn tự nhiên cũng biết bảo vật như lời hắn nói thực sự rất trân quý, chẳng qua là bây giờ hắn hành tẩu bên ngoài, nếu có thể có vật bảo mệnh, tự nhiên càng tốt!