Thiên Sơn Đoạt Bảo Hội, sở dĩ lấy hai chữ đoạt bảo này, tất nhiên là có nguyên nhân.
Ở một chỗ khác, chính là sườn núi, đúng như lời của Tống Giai nói với Tần Vấn Thiên, Ân Thành sẽ mời người tề tụ đây đủ, trên thực tế cũng không phải là Ân Thành, qua nhiều thế hệ danh tiếng Huyễn Vương Thành, cũng sẽ có người tụ tập ở Thiên Sơn Đoạt Bảo Hội.
Cái gọi là đoạt bảo, chính là có người hiến bảo, có người tranh đoạt.
Người hiến bảo, cân nhắc giá trị bảo vật, hô lên vật mà hắn muốn giao dịch, sẽ có người bắt đầu tranh đoạt, những người có danh vọng sẽ đứng ra bảo đảm, chỉ cần ngươi có bảo vật quý giá, lúc lấy ra sẽ không có ai dám cướp, an toàn rời khỏi nơi này, đây chính là cái gọi là 'Đoạt bảo' .
Mỗi lần Thiên Sơn Đoạt Bảo Hội mở ra, bởi vì đỉnh núi tầng cao, lại vô cùng thần bí, người thường không thể ngắm nhìn; vì vậy, sẽ tiến hành Đoạt Bảo Hội nơi sườn núi, ở đây nhân khí rừng rực, mỗi một lần tổ chức thì người đông nghìn nghịt.
Tần Vấn Thiên đi theo đường núi lên, nơi giao dịch bày đầy đường núi, nhưng tầm mắt của hắn cao bực nào, những vật phàm tục đương nhiên sẽ không lọt trong mắt, những năm gần đây chém giết ở trong mưa gió, hắn cũng tích lũy không ít tài phú, nếu có thể ở đây đổi được một số vật cần thiết, cũng không uổng một chuyến đi.
Trên sườn núi, có một mảnh đất bằng cực lớn, giống như một đầu hành lang trực tiếp cắm vào bên trong Thiên Sơn chủ phong, nơi này tiếng người huyên náo, tụ tập mấy vạn người vây quanh ngắm nhìn, duy chỉ có ở một đường chính giữa, đó là nơi chỉ có người hiến bảo mới được đi qua, những người khác không được đi con đường này.
Nhìn theo phía trước con đường này, ở chính giữa có một khu vực khổng lồ trống trải, người hiến bảo đi đến nơi đó, có thể cầm ra bảo vật của mình ra, hô lên với những người xung quanh.
Đi lên trước nữa xem, trung tâm giao dịch là nơi vách núi, mà ở vách núi bên cạnh, lại đứng sừng sững từng tòa đình đài trang nhã, rất nhiều người ngồi trong phòng trên đình đài thưởng thức trà nói chuyện phiếm, chia làm nhiều khu vực, những người này, chính là nhân vật then chốt của Đoạt Bảo Hội, đều là người cực kì có danh tiếng ở Huyễn Vương Thành mới có tư cách xuất hiện ở nơi đó.
Vai chính Đoạt Bảo Hội chính là bọn họ, bởi vì những người đến đây hiến bảo chắc chắn sẽ bị những người này đoạt đi.
- Không hổ là Thiên Sơn Đoạt Bảo Hội, chiến trận ghê gớm thật.
Tần Vấn Thiên trà trộn trong đám người, thầm nghĩ trong lòng, chỉ thấy bên cạnh hai người đang xì xào bàn tán, bàn luận những nhân vật đối diện kia theo thứ tự là nhân vật kiệt xuất nào.
Ánh mắt của Tần Vấn Thiên nhìn về phía đình đài vách núi bên cạnh, bên kia có hơn mười khu vực, phía trên chủ vị phần lớn đều là nhân vật thanh niên, suy cho cùng Thiên Cương cường giả, dưới năm mươi nhìn đều vô cùng trẻ tuổi, nơi này đều là nhân vật dưới Thiên Cương lục trọng, mà ở đây đều là người của đỉnh cấp tông môn thế gia ở Huyễn Vương Thành, đương nhiên sẽ không vượt qua năm mươi.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên rơi vào người ở trung tâm hai đại trận doanh, bên tay trái người nọ có tu vi Thiên Cương tam trọng, da dẻ trên mặt vô cùng trắng nõn, cho người ta một loại cảm giác âm lãnh tuấn tú, cặp con mắt kia mặc dù có ý cười, nhưng ngẫu nhiên lộ ra ánh sáng lạnh lẽo, liếc mắt đã biết đây là một người tàn nhẫn, hơn nữa đang ngồi trên cao nên mang theo cả ngạo khí.
Nghe bên cạnh nói, người này chính là thiếu gia Ân Thành của Ân gia, Ân Thành này tuy có thù với Tống Giai, nhưng không phải là loại hoàn khố vô năng, năm nay mới hai mươi lăm tuổi hắn đã vào Thiên Cương tam trọng, thiên phú mạnh, ở Ân gia tính đã là vô cùng kiệt xuất, huống hồ, dám ra tay với một vị Ngũ giai Luyện Khí Đại Sư, giết cả nhà người ta, có thể nghĩ người này vô cùng tàn nhẫn, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn nào.
Đương nhiên hắn dám làm như vậy, thì trong gia tộc phải ban cho hắn quyền lực cực lớn, mới có khả năng động vào một vị Ngũ giai Luyện Khí Đại Sư.
Nhưng Ân Thành cũng không phải là nhân vật chói mắt nhất hôm nay, ở bên cạnh hắn, người kia hấp dẫn ánh mắt người khác không ít.
Người này, chính là một vị nữ tử, dung nhan tuyệt đối là thuộc đẳng cấp kẻ gây tai hoạ, da thịt trắng nõn như tuyết, ngũ quan tìm không được bất kỳ chút tì vết nào, càng xuất chúng hơn chính là khí chất của nàng, cao quý lãnh diễm, khiến người ta không dám nhìn thẳng ánh mắt của nàng, cũng vì vậy, trong lòng người khác có ảo tưởng, nhưng không dám ra tay, mỗi khi đôi mắt nàng đảo qua nơi nào, người phía dưới sẽ lập tức cúi đầu, không dám nhìn thẳng mắt nàng.
Nữ nhân này chính là mĩ nhân cực kì nổi tiếng tròn Huyễn Vương Thành, về dung mạo, có thể xếp vào ba hạng đầu của Huyễn Vương Thành, về gia thế, nàng chính là quận chúa vương phủ.
Dù là dung mạo hay là xuất thân, đều đủ để làm người ta tự ti mặc cảm.
Ánh mắt của Tần Vấn Thiên cũng hơi bị nữ nhân này hấp dẫn, nhìn nhiều mấy lần, nam nhi thiên tính yêu đẹp, thấy mỹ nhân đều sẽ nhịn không được nhìn thêm vài lần, chẳng qua là có người tâm chí cứng cỏi sẽ không dễ dàng bị mỹ sắc dao động, có người lại cầm giữ không được.
Tần Vấn Thiên đoán mò về đối phương, nhưng lấy tâm tính của hắn, chẳng qua là cảm thấy nữ nhân này phi phàm, cũng không đến mức bị nàng hấp dẫn say mê, suy cho cùng, nếu bàn về xinh đẹp, lại có bao nhiêu người có thể đủ đánh đồng với Mạc Khuynh Thành nghiêng nước nghiêng thành và Băng Sơn Tiên Nữ Thanh Nhi.
Ánh mắt Thương Duyệt vòng quanh nhìn đoàn người, đột nhiên, lông mày của nàng cau lại, rơi vào trên người một thanh niên, chỉ thấy thanh niên này thân mặc bạch y, sau lưng như còn lưng đeo một thanh Cổ Kiếm, đơn giản, sạch sẽ, mang theo vài phần xuất trần, mà hắn, dám không e dè nhìn thẳng vào ánh mắt nàng.
Trong con ngươi của Thương Duyệt đột nhiên hiện lên một đạo phong mang, Tần Vấn Thiên tất nhiên phát giác ra, trong lúc lơ đãng cười một tiếng, đưa mắt dời đi, đôi mắt của Thương Duyệt mới lướt qua hắn.
Ánh mắt của Tần Vấn Thiên lại nhìn người khác, có thể cùng Ân Thành, Thương Duyệt ngồi cùng một chỗ, tất nhiên không phải người tầm thường.
Bên trái Ân Thành, có mấy vị thanh niên nam nữ ngồi ở đó, tất cả đều có khí chất phi phàm, thậm chí có cường giả tu vi Thiên Cương ngũ trọng.
Bọn họ, chính là đệ tử đại tông Kinh Tiêu Kiếm Tông đệ nhất Huyễn Vương Thành.
Đệ tử Kinh Tiêu Kiếm Tông đều chuyên tu kiếm thuật, thực lực mạnh mẽ, dùng lực công kích nổi tiếng, Ân Thành cũng tu hành ở Kinh Tiêu Kiếm Tông, không chỉ có là hắn, Tống Giai, thật ra là người cùng tông môn, vì ở trong tông môn chống đối hắn nên bị truy sát.
Người bên phải Thương Duyệt là một đại thế gia khác, Kim Diễm thế gia, ở Huyễn Vương Thành cực hiển hách, chính là một trong tam đại thế gia ở Huyễn Vương Thành.
Lại đã qua bên phải, còn lại là người Phong Bằng thế gia.
Ân gia, Kim Diễm thế gia, Phong Bằng thế gia, ba gia tộc lớn, ba đại thế gia Huyễn Vương Thành, trong đó, thực lực Ân gia cường thịnh nhất, Kim Diễm thế gia cùng với Phong Bằng thế gia hơi kém một chút, nhưng cũng cực kì đáng sợ, đều có Thiên Tượng cường giả tọa trấn, có thể so với Đại Hạ Hoàng Triều thế lực cấp độ bá chủ.
Trừ những thế lực đó ra, những nhân vật còn lại trong đình đài vách núi bên cạnh cũng có xuất thân từ các tông môn thế gia lớn, thực lực phi phàm mới có tư cách ngồi chỗ kia.
Tần Vấn Thiên trước cũng biết thực lực của Đại Thương Hoàng Triều, bảy đại thế lực Vương thành, đã có thể so với thế lực cấp bá chủ của Đại Hạ Hoàng Triều, mà mạnh nhất Hoàng thành, Đại Thương Hoàng Triều hoàng thất có nhân vật Thiên Tượng đỉnh phong, tất nhiên không cần nhiều lời, trong đó có mấy đại tông môn, thậm chí mơ hồ có địa vị ngang nhau, đều cực mạnh.
Đại Thương Hoàng Triều, so Đại Hạ Hoàng Triều cao hơn hơn một cấp bậc.