Thái Cổ Thần Vương

Chương 694: Chương 694: Hiến bảo (2)




Bây giờ hắn đi đến một tòa Vương thành, mặc dù có rất nhiều thủ đoạn, nhưng nếu có thể có được bảo vật bảo mệnh càng tốt, nói cho cùng bây giờ hắn lẻ loi một mình, chỉ cần có thể giữ được tánh mạng, cũng không cần kiêng kị cái gì, ngay cả Thanh Nhi cũng cường đại hơn cả hắn, hắn không cần lo lắng gì hết.

- Quận chúa, ta thấy mọi người đều đã chuẩn bị đoạt bảo xong, có thể bắt đầu hiến bảo được chưa?

Lúc này, ánh mắt Ân Thành nhìn về phía Thương Duyệt bên cạnh, mỉm cười hỏi.

- Hôm nay ta chỉ là một thành viên đoạt bảo, ngươi quyết định đi.

Giọng nói của Thương Duyệt không lớn, lại vô cùng rõ ràng, nghe có chút thoải mái.

- Tốt.

Ân Thành mỉm cười gật đầu, lập tức nhìn về phía mọi người, mở miệng nói.

- Hôm nay mở đoạt bảo đại hội, ta tin tưởng chư vị hiến bảo sẽ không để cho quận chúa thất vọng, chỉ cần ngươi xuất ra bảo vật, muốn đổi lấy cái gì, cứ mở miệng.

Đoạt bảo đại hội có người hiến bảo cần Tinh thạch, nhưng cũng có người cần công pháp thần thông hoặc Thần binh chi các loại, hi vọng dùng vật đổi vật.

Đoàn người nghe lời nói của Ân Thành, lập tức náo nhiệt, nhưng hiến bảo ở chỗ này, không có người trọng bảo, có lẽ không vào được pháp nhãn của những người này, vì vậy mỗi người đều đến Thiên Sơn Đoạt Bảo Hội giao dịch bảo vật, cũng là bảo vật phi phàm.

Nhưng vào lúc này, đầu con đường kia, một người đi ra, làm cho ánh mắt mọi người hơi ngưng, thời khắc này đi ra, là một cô gái trẻ tuổi phi thường xinh đẹp, hơn nữa, không hề che mặt ẩn nấp thân phận.

Ân Thành nhướng chân mày, trong con ngươi có một đạo ánh sáng âm lãnh xẹt qua, Tống Giai này còn dám xuất hiện ở trước mặt hắn.

Người Kinh Tiêu Kiếm Tông cũng đều nhìn Tống Giai, lộ ra vẻ nghi hoặc.

Tống Giai đi thẳng đến chính giữa, nhìn Ân Thành, mở miệng nói.

- Tống Giai trước đây hồ ngôn loạn ngữ, đắc tội Ân sư huynh, suy bại danh tiếng sư huynh, hôm nay đến để xin lỗi, thỉnh sư huynh xử trí Tống Giai.

Ân Thành hừ lạnh trong lòng, Tống Giai ngược lại thông minh, chạy trốn không nổi thì tự mình đưa đến cửa, hơn nữa lại xuất hiện trong trường hợp như vậy, bận tâm thể diện, mình sẽ không ngang nhiên làm quá các với nàng, muốn dùng phương thức như vậy bảo vệ mình, thật là buồn cười.

Nhưng ý tưởng của nàng quá ngây thơ rồi.

Ân Thành mặc dù thầm nghĩ như vậy, nhưng trên mặt lại mang theo một tia vui vẻ.

- Tống Giai, ngươi trước mặt mọi người vấy bẩn sư huynh ngươi Ân Thành, lại còn có mặt xin tha.

Chỉ thấy lúc này, một thanh niên Kinh Tiêu Kiếm Tông lạnh lùng nhìn chằm chằm Tống Giai, ánh mắt hắn mang theo vài phần lãnh ý, người này ở Kinh Tiêu Kiếm Tông có ý với Tống Giai, nhưng nữ nhân này tự cao thanh, bây giờ đắc tội Ân Thành, làm gì còn còn đường sống.

Tống Giai nhìn về phía người kia, hơi hơi cắn răng, người này là một vị đồng môn sư huynh của nàng, tên là Dương Đình, thiên phú xuất chúng, nhưng làm người quá háo sắc, từng nhiều lần quấy rối nàng, nàng không theo, bị ghi hận trong lòng.

- Tống Giai, ngươi ngang nhiên suy bại danh dự của ta, vốn dĩ nên mời ngươi quyết chiến, tru diệt ngươi, nhưng nhớ đến tình nghĩa đồng môn, tha cho ngươi khỏi chết, mệnh ngươi làm nô, hôm nay đã là ngày hiến bảo, ta làm một lần hiến bảo người, hiến bảo vật, chính là nữ nhân này, giá trị một viên hạ phẩm Tinh thạch, nếu như có người có ý, chơi được dễ kiếm, để cho nàng bưng trà đưa nước, Tống Giai, ngươi có bằng lòng hay không.

Sắc mặt Tống Giai trắng bệch, cắn chặc môi, quả nhiên, Ân Thành vẫn không buông tha nàng, làm nhục như vậy, không chỉ xem nàng là nô tỳ giao dịch, lại chỉ thu một viên hạ phẩm Tinh thạch.

- Ta nguyện ý.

Giọng nói của Tống Giai run rẩy, đồng ý thì sao, nếu thật không có đường sống, vậy thì chết đi, cũng không làm liên lụy gia tộc.

Đám người xung quanh mới biết nữ nhân này là ai, âm thầm đáng tiếc thay nàng, nhưng Ân gia và Ân Thành ở Huyễn Vương Thành có địa vị bực nào chứ, hắn chôn giết một người quá dễ, mặc dù rất nhiều người biết rõ trong lòng, nhưng không người nào dám nói ra, vì Tống Giai mà nói ra trước mặt mọi người, sao có thể không bị trả thù.

- Đã như vậy, nhớ đến tình đồng môn, Tống Giai, ta thu nhận ngươi cũng được, miễn cho ngươi rơi vào tay người xấu, bị ngược đãi, ngươi và ta là đồng môn, ta sẽ chiếu cố cho ngươi.

Lúc này, sư huynh Dương Đình mở miệng lần nữa, giống như ban ân cho Tống Giai, nhưng con mắt lại có sự dâm tà, nếu Tống Giai rơi vào trong tay hắn, làm gì có chuyện bưng trà đưa nước đơn giản như vậy.

Người Kinh Tiêu Kiếm Tông mặc dù hiểu rõ tâm tính của Dương Đình, nhưng thứ nhất là thực lực bản thân của Dương Đình là Thiên Cương tam trọng, thiên tư phi phàm, hơn nữa Ân Thành mới là người khởi xướng, không ai muốn vì Tống Giai mà đắc tội Ân Thành.

- Nữ nhân này, ta muốn.

Ngay ở lúc này, một giọng nói từ trong đám người truyền ra, làm cho sắc mặt mọi người hơi ngưng, nhìn về phía bên dưới, như muốn tìm kiếm người nói chuyện!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.