Thái Cổ Thần Vương

Chương 695: Chương 695: Không Gian Bút (1)




Sau một lát, mọi người tìm được người nói chuyện.

Người này vô cùng trẻ tuổi, nhìn qua chỉ có hai mươi bốn hai mươi lăm, trên người mặc bạch y, sạch sẽ tuấn tú, khí tức nội liễm, thậm chí còn ôm một sủng vật đáng yêu, đặc điểm duy nhất có khả năng nhìn ra hắn là một gã Võ tu là phía sau lưng hắn có đeo một thanh kiếm.

Người này, chính là Tần Vấn Thiên.

Ân Thành nhìn Tần Vấn Thiên, trong mắt lóe lên một tia ánh sáng lạnh, trên mặt mang theo dâng vẻ vài phần xem kịch, mà Thương Duyệt bên cạnh hắn thấy Tần Vấn Thiên, thì trong mắt có thêm vài phần khinh thường, khó trách vừa rồi người này to gan như thế, dám nhìn thẳng nàng, thì ra đúng là hạng người háo sắc, lấy sắc đánh bạo, bây giờ thấy Tống Giai, lại còn muốn chiếm tiện nghi, đưa một viên Tinh thạch cho nàng mang đi.

Nhưng, quy củ của Thiên Sơn Đoạt Bảo Hội vẫn ở đó, người Tống Giai đi rồi thì sao, cũng không đến lượt Tần Vấn Thiên.

Tống Giai sửng sốt một chút, nàng không nghĩ rằng Tần Vấn Thiên sẽ theo nàng đến đây, không nhịn được nhìn Tần Vấn Thiên nháy mắt, muốn để cho hắn bỏ đi, nàng không muốn làm liên lụy đến Tần Vấn Thiên.

Nhưng Tần Vấn Thiên hình như không nhìn thấy, ôm một con chó nhỏ tuyết trắng, mặt mỉm cười, giống như đang làm một chuyện bình thường vậy.

Đến mức Dương Đình nhìn thấy cũng lộ ra sát ý, người này, muốn chết.

- Ngươi cũng biết quy củ của Thiên Sơn Đoạt Bảo Đại Hội chứ?

Ân Thành cười nhìn Tần Vấn Thiên, đạm mạc hỏi.

- Biết, người hiến bảo định giá, nếu như chỉ có một người ra giá, thì sẽ đoạt bảo thành công, nếu có nhiều người ra giá, thì cần dùng vũ lực đoạt bảo.

Tần Vấn Thiên nhàn nhạt mở miệng, đoạt bảo vật, vốn dĩ mỗi lần có bảo vật tốt nhất của Đoạt Bảo Đại Hội đưa ra thì chỉ có những nhân vật thuộc thế lực lớn tham gia, chính là vì những người khác không dám đánh cướp.

Dùng vũ lực chiến một trận để đoạt bảo, tranh bảo, ai thắng, người đó có được bảo vậy, hơn nữa trong quá trình chiến đấu, sống hay chết cũng là chuyện thường gặp.

- Nếu như thế, ngươi chắc chắn muốn ra giá?

Ân Thành hỏi lại.

- Nữ nhân này cực kì xinh đẹp, nếu có thể hầu hạ ta, chẳng lẽ không phải là chuyện tốt đẹp hay sao.

Tần Vấn Thiên mỉm cười gật đầu, Ân Thành lập tức nhìn Dương Đình, trong mắt dường như có một tia vui vẻ, cùng lúc đó, Ân Thành tiếp tục hỏi.

- Còn có ai dám đến đoạt bảo hay không?

Mọi người đều không nói gì, tất nhiên bọn họ không muốn nhúng chân vào vũng nước đục này, đắc tội Ân Thành.

- Đã như vậy, Dương Đình, ngươi và người này đoạt bảo đi.

Ân Thành lạnh lùng nói, Dương Đình lập tức vui vẻ bước ra, đi đến sân trống trước mặt, ánh mắt hắn quét về phía Tống Giai, cười như không cười nói.

- Sư muội yên tâm, ta sẽ không để cho muội rơi vào tay người khác.

Sắc mặt Tống Giai cứng ngắc, quay đầu lại nhìn Tần Vấn Thiên, sắc mặt càng khó coi hơn, thủ đoạn của Dương Đình này cực kì độc ác, tu vi lại rất mạnh, hắn đã là Thiên Cương tam trọng, Tần Vấn Thiên làm sao có khả năng chống lại, với tuổi tác của Tần Vấn Thiên bây giờ, dù có thiên tư xuất chúng mấy đi nữa, bước vào Thiên Cương cảnh đã rất giỏi rồi, Dương Đình tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình với hắn.

- Chuẩn bị xong chưa?

Dương Đình đi đến trước người Tần Vấn Thiên, nhàn nhạt mở miệng.

- Nếu không đợi lúc ta ra tay, ngươi không có cơ hội nói chuyện nữa đâu.

Lời nói vừa dứt, trên người Dương Đình bạo phát kiếm khí cường đại, kiếm ra khỏi vỏ, một đám kiếm uy cường đại lan tràn ra, bước chân của hắn đi từng bước về phía Tần Vấn Thiên, kiếm trôi nổi ở trên đỉnh đầu, mơ hồ còn có Lôi Đình lóng lánh.

- Tốt.

Tần Vấn Thiên cảm nhận được Kiếm uy của đối phương, nhẹ nhàng gật đầu, vỏ kiếm sau lưng điên cuồng rung rung lên, không ngừng phát ra tiếng răng rắc.

- Có lẽ, một kiếm là đủ rồi.

Lời nói của Dương Đình vừa dứt, một tiếng vang ầm ầm nổ vang, kiếm như kinh lôi, mang theo Lôi Đình khủng bố đánh mạnh mà ra, xẹt qua trời cao, có uy áp khủng bố ở trên hư không bay qua, đoàn người dường như thấy được một đạo Lôi Đình chi kiếm vạch phá trường không nhằm về phía Tần Vấn Thiên.

Một chiêu kiếm đẹp đẽ đến đáng kinh ngạc, tất cả mọi người đều cảm thấy tiếc hận cho Tần Vấn Thiên, người Kinh Tiêu Kiếm Tông, kiếm thuật tuyệt đối mạnh mẽ, vô luận ngươi am hiểu loại Võ Đạo ý chí nào hoặc có một loại Võ Hồn gì, cũng có thể phối hợp với kiếm, Dương Đình chém ra một kiếm này, giống như Lôi Đình xẹt qua trời cao, hay như cuồng phong xé mở mặt biển, mặc dù Tần Vấn Thiên cùng cảnh giới với hắn, nhưng dưới một kích này chắc chắn sẽ bị trọng thương.

Cả người Tần Vấn Thiên bất đồng, một kiếm kia vạch phá trường không nháy mắt xuất hiện trước người của hắn, thậm chí mọi người không đành lòng nhìn lại, một kiếm này chém xuống, Tần Vấn Thiên chắc chắn phải chết.

Sắc mặt Tống Giai trắng bệch, mắt nhắm lại, không đành lòng thấy Tần Vấn Thiên bị một kiếm tru diệt.

- Oanh két...

Một tiếng tiếng sấm nổ vang truyền ra, con ngươi đám người kia đột nhiên bộc phát ra hào quang óng ánh, nhìn chằm chằm phía trước, chỉ thấy kia lúc Lôi Đình Nhất Kiếm xuất hiện trước người Tần Vấn Thiên, vậy mà ngừng lại.

Trước người Tần Vấn Thiên như có một vòng kỳ diệu, không cường đại, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác kỳ dị, dường như hắn đứng ở đó, kiếm không giết nổi hắn.

Sắc mặt Dương Đình đột nhiên trở nên xanh mét lên, nhìn chằm chằm phía trước Tần Vấn Thiên, hắn cảm giác kiếm của mình dường như bị quấy nhiễu đáng sợ.

- Giết!

Dương Đình chỉ một ngón tay, chợt quát một tiếng, trấn áp kiếm trước người Tần Vấn Thiên, muốn phá vỡ đầu của Tần Vấn Thiên.

Nhưng bạch y thanh niên kia bước chân về phía trước, kiếm theo bước chân hắn lui về sau.

Vào lúc này, vỏ kiếm phía sau Tần Vấn Thiên rốt cục động một tiếng run rẩy lanh lảnh, kiếm ra khỏi vỏ một nửa, kiếm ngâm, Dương Đình thân thể lui nhanh, nhưng nơi cổ họng hắn có máu tươi hiện lên, bước chân dừng lại, toàn thân run rẩy, trên cổ lạnh lẽo.

Dương Đình vươn tay, sờ một cái lên cổ, cảm giác lạnh lẽo, một tia máu tươi xuất hiện ở đó, sắc mặt của hắn trắng bệch, tim đập loạn không ngừng, chỉ kém một chút nữa, một kiếm này đã cắt yết hầu của hắn.

Kiếm trước người Tần Vấn Thiên vô lực rơi xuống, tay hắn vung lên, lập tức một viên Tinh thạch bay ra, rơi vào trước mặt Ân Thành, đạm mạc mở miệng.

- Nữ nhân này, là của ta.

Ân Thành lúc này còn chưa tỉnh lại, vừa mới một kiếm kia nếu là hắn phải đối mặt, sẽ làm sao?

Sóng âm công kích, vô ảnh vô hình, người này, lại ngộ ra loại Kiếm Đạo Ý Chí, giết người cũng chỉ là việc trong nháy mắt.

Thấy Tinh thạch bay tới, bàn tay hắn tiếp nhận, nhìn Tần Vấn Thiên, hỏi.

- Các hạ là người phương nào?

- Hạng người vô danh, không đáng nhắc đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.