Tần Vấn Thiên từ tốn nói.
- Hôm nay đã đến đoạt bảo, sao có thể không đoạt bảo vị.
Nói xong, bước chân hắn bước ra, đi về phía một chỗ không người bên cạnh vách núi, tùy ý ngồi xuống, nhìn Tống Giai mở miệng nói.
- Còn không qua đây đây hầu hạ ta.
Tống Giai ngẩn người, nhìn Tần Vấn Thiên, sau đó lập tức chạy chậm đến phía sau Tần Vấn Thiên, nhìn bóng lưng bạch y này, nàng hít sâu một cái, thì ra người đến nhà nàng đòi rượu người lại có thực lực ít nhất là Thiên Cương tam trọng, sức chiến đấu càng đáng sợ hơn, Dương Đình kiếm, ở trước mặt hắn dừng lại, sau đó không thừa nhận nổi một đạo kiếm khí của hắn.
- Giúp ta xoa bóp lưng.
Tần Vấn Thiên từ tốn nói, Tống Giai lại sững sờ, Tần Vấn Thiên quay đầu lại trừng nàng một cái.
- Nha.
Tống Giai gật đầu, lập tức giúp Tần Vấn Thiên bóp lưng, trong lòng nghi hoặc, cũng không biết Tần Vấn Thiên đang suy nghĩ cái gì, sẽ không có ý như Dương Đình chứ?
Tần Vấn Thiên mà biết Tống Giai nghĩ vậy chắc bị nàng tức làm cho chết,Tống Giai không muốn làm liên lụy người nhà, được hắn cứu còn đưa tới cửa, đây là do hắn xui xẻo, chỉ phải đứng ra cứu nàng lần nữa, tạm thời bây giờ để cho nàng ủy khuất một chút, về sau lại thả nàng rời đi, như vậy Ân Thành cũng sẽ không nhớ thương nàng.
Ân Thành thấy Tần Vấn Thiên ra lệnh Tống Giai, trong lòng cười thầm, xem ra Tống Giai rơi vào trong tay hắn, có lẽ vận mệnh cũng sẽ không được tốt đâu, mỹ nhân như vậy, Tần Vấn Thiên sẽ không bỏ qua đi.
Thương Duyệt thấy Tần Vấn Thiên ra tay, vốn cho là hắn là người phi phàm, lại không nghĩ rằng cũng tục khí như vậy, ngược lại làm cho nàng có chút thất vọng.
Dương Đình tịch mịch lui ra về sau, Ân Thành lần nữa quét mắt nhìn Tần Vấn Thiên, hắn ngồi ở chỗ kia, lập tức nhìn đám người nói.
- Tiếp tục đi, còn có người phương nào có bảo vật.
Tiếng nói của hắn vừa, chỉ thấy trong đám người có người đi ra, người này mặc hắc y che mặt, thấy không rõ dung mạo, đương nhiên không ai cảm thấy ngoài ý muốn, ở trên Thiên Sơn Đoạt Bảo Đại Hội, đây là chuyện vô cùng bình thường.
- Ngươi có vật gì?
Có người hỏi.
Người này vung bàn tay lên, tức khắc trong hư không xuất hiện một bếp lò, chỉ thấy trong bếp lò, tràn ngập ra một cỗ khí lưu cuồng bạo nóng bỏng, giống như như có hỏa diễm muốn lao ra khỏi bếp lò.
- Ta muốn một nghìn viên trên tứ trọng thiên Tinh thạch.
Người che mặt nhàn nhạt mở miệng, tức khắc trong đám người có một lão giả mở miệng nói.
- Ta muốn.
Nhưng thấy phía Kim Diễm thế gia, một gã thanh niên mắt sáng lên, nhìn chằm chằm bếp lò, mở miệng nói.
- Vật này, là của ta.
Ánh mắt lão già trong đám người hơi ngưng, nhìn thoáng qua thanh niên Kim Diễm thế gia, biết thân phận đối phương, sắc mặt của hắn không khỏi cứng đờ, nói.
- Mà thôi.
- Mang đến.
Thanh niên Kim Diễm thế gia nhàn nhạt mở miệng, lập tức bên cạnh có người đi ra.
Cường giả Kim Diễm thế gia am hiểu năng lực hỏa diễm, có thể thôn phệ Dị hỏa, tẩm bổ huyết mạch, làm cho Kim Diễm huyết mạch trong cơ thể càng phát ra cường đại, đây độc hữu năng lực thiên phú của bọn họ, bởi vậy Dị hỏa này không thể bỏ qua.
Sau khi Hắc y che mặt giao dịch, lập tức thân hình lập loè, lẩn vào trong đám người, nhanh chóng rời đi.
Về sau, có người xuất ra bảo vật tới, có khi bị người ngồi ở trong đình đài cướp đi, có thì bị trong đám người ẩn núp giao dịch được, còn xuất hiện qua một trận tranh chấp.
Tần Vấn Thiên luôn an tĩnh nhìn, Tống Giai giúp hắn niết lưng, ngược lại thích ý, lại không biết Tống Giai đang cắn răng, trong lòng âm thầm nguyền rủa hắn.
- Thiên Sơn Đoạt Bảo Hội, quả thật phi phàm, nơi này xuất ra nhiều bảo vật, tất cả đều là vật phi phàm.
Tần Vấn Thiên thì thào nói nhỏ, sau khi đoạt được Tống Giai, hắn không ra tay, vì phía dưới không xuất hiện vật làm cho hắn động tâm.
Lúc này, chỉ thấy một vị lão giả toàn thân khoác áo bào đen đi ra, chỉ có thể nhìn thấy gương mặt lộ ra bên ngoài, chứng minh tuổi tác hắn rất lớn, ánh mắt của Tần Vấn Thiên đảo qua, liền biết tu vi của người này phi phàm.
Lão giả này cũng không nói nhảm, trực tiếp lấy ra một vật.
Vật này chính là một chiếc bút dài ba thước, ngay khi vừa tế xuất ra, liền có lực lượng không gian hùng mạnh ba động, làm cho ánh mắt rất nhiều người chợt hiện lộ phong mang.
- Không Gian Bút này chính là do lão hủ có cơ duyên xảo hợp nhận được, ta cần một bộ công pháp, Thiên Tượng cấp đỉnh tiêm công pháp, ai có thể lấy ra.
Lão giả mở miệng nói, làm cho tất cả mọi người đều kinh hãi, lão giả này, muốn công pháp, hơn nữa còn muốn công pháp phi phàm.
- Ta muốn.
Trong đình đài, một người đại thế lực mở miệng nói, bút này nếu rơi vào tay Thần Văn Đại Sư, mặc dù hắn không am hiểu lực lượng không gian, chỉ cần am hiểu không gian Thần Văn, là có thể khắc ra bảo vật bảo mệnh rồi.
Trong mắt Tần Vấn Thiên, chợt hiện lộ một ánh sáng khác thường.
Vật này, đúng là vật mà hắn cần tìm, tình thế bắt buộc.
- Ta cũng muốn.
Lại có một người mở miệng tranh đoạt.
- Ân mỗ cũng có chút hứng thú.
Ân Thành nâng khóe miệng tạo thành một tia cười lạnh, một bút này, đúng là bảo vậy khó có thể tìm thấy, mặc dù giá của đối phương đưa ra rất cao, nhưng cũng đúng giá trị.
Sắc mặt mọi người đều trầm xuống, không nghĩ rằng vật này đưa đến oanh động lớn như thế.
- Bút này, là của ta.
Một tiếng nói lành lạnh đạm mạc truyền ra, làm cho ánh mắt mọi người đều có chút ngưng, sau đó rơi vào tuyệt thế mĩ nhân bên cạnh Ân Thành.
Thương Duyệt ngưng mắt nhìn Không Gian Bút, trong con ngươi xinh đẹp lộ ra ánh sáng khác thường, vật này, nàng muốn!