Thái Cổ Thần Vương

Chương 801: Chương 801: Thiên tài Tử Lôi tông (1)




Thân thể Lôi Nham rơi trên mặt đất, không có nửa điểm sinh cơ, máu tươi nhuộm đỏ đấu chiến đài.

Một rìu, chỉ có một rìu, một rìu bình thản không có gì lạ, một rìu lại làm người ta kinh hãi vỡ mật.

Một rìu này hạ xuống, không phải chém một thân cây, mà là chém tính mạng một vị cường giả thanh niên Tử Lôi tông.

Tần Vấn Thiên ngày nay lực lượng đã quá cường đại, đã trải qua núi trọng lực rèn luyện, thân thể hắn càng thêm tiếp cận hoàn mỹ, mỗi một rìu chém ra, đều có thể đủ điều động lực lượng toàn thân, lại thêm ưu thế tinh thần nguyên lực của hắn so với người khác cùng với thành tựu võ đạo ý chí ở trên lực lượng, tuy thoạt nhìn chỉ là một phát rìu, nhưng trong đó chất chứa lực lượng mạnh bao nhiêu chỉ sợ chỉ có chính diện giao phong với hắn mới có thể biết.

Đám người Tử Lôi tông run sợ, nhìn thi thể kia ở Đấu chiến trường, sắc mặt bọn hắn đã không thể dùng xanh mét để hình dung, không còn một chút nào màu máu nữa.

Không lâu trước đó Lôi Nham trước mặt mọi người tuyên chiến, cuồng vọng không kiềm chế, phát ra lời lẽ hào hùng, xưng muốn cho mọi người thấy Tần Vấn Thiên chỉ là công phu miệng lưỡi lợi hại, muốn cho mọi người thấy rõ Trượng Kiếm tông năng lực đơn binh mạnh nhất chỉ là một câu chuyện cười, từng câu nói hào hùng này tựa như còn văng vẳng bên tai, nhưng một rìu này hạ xuống, đâu chỉ là hai chữ đánh mặt có thể hình dung, nếu muốn nói là đánh mặt, như vậy người Tử Lôi tông cảm giác mặt cũng bị tát sưng lên rồi.

Các cường giả Trượng Kiếm tông cũng sửng sốt, nhưng sau đó lại thoải mái, người được Lâm Soái sư huynh cùng với nhân vật trưởng lão tự mình đi nghênh đón, tự nhiên phi phàm, không lâu trước đó liên tưởng đến tất cả có liên quan Tần Vấn Thiên, bọn họ đã biết sư đệ này không phải người thường, nhưng một rìu này vẫn cho bọn họ rung động không nhỏ.

Bọn họ tuy tin tưởng Tần Vấn Thiên sẽ thắng, nhưng không ngờ sẽ thắng kiêu ngạo như vậy, thắng không kiêng nể gì như vậy, một rìu hạ xuống, đã chém giết Lôi Nham.

Người của Dược Hoàng cốc cũng nhịn không được hơi kinh hãi, trong mắt lộ ra sự sắc bén, xem ra, thanh niên nam tử thánh nữ thích quả thật phi phàm, chỉ tiếc cảnh giới thấp chút, thánh nữ của các nàng chính là luyện chế ra ngũ giai đan dược, rất được Dược Hoàng cưng chiều.

Về phần người Diệp quốc chung quanh Đấu chiến trường, trong lòng chỉ có một ý tưởng, Trượng Kiếm tông được xưng năng lực chiến đấu từng binh sĩ mạnh nhất, không phải là một câu nói vô căn cứ nha, thật sự biến thái như vậy.

Khó trách vẫn luôn có lời đồn nói tiến vào Trượng Kiếm tông, hầu như đã có cơ hội bước vào Hoàng Cực Thánh Tông, ở Trượng Kiếm tông lịch luyện vài năm, có thể vững vàng bước vào Hoàng Cực Thánh Tông.

Nhưng với Tần Vấn Thiên mà nói, chém giết Lôi Nham chẳng qua là một việc tầm thường, hắn những năm gần đây, từng bao nhiêu lần bị xem thường, người được xưng yêu nghiệt chết ở trong tay hắn lại có bao nhiêu, chính hắn cũng nhớ không rõ. Một tên Lôi Nham, Tần Vấn Thiên cũng không để ở trong lòng như thế nào, nếu không phải đối phương điểm danh khiêu khích mình, hắn thậm chí cũng sẽ không ra tay, chỉ là hôm nay hắn dù sao cũng là đệ tử Trượng Kiếm tông, cũng không có khả năng để thanh danh Trượng Kiếm tông bị hao tổn ở trong tay mình.

Ánh mắt đảo qua, Tần Vấn Thiên nhìn phía đám người Tử Lôi tông, rất bình tĩnh mở miệng:

- Người Tử Lôi tông, công phu miệng lưỡi quả thật lợi hại hơn xa so với thực lực.

Lời này hạ xuống, không khác rắc muối vào vết thương Tử Lôi tông, nghĩ kỹ một phen, Lôi Nham trước khi chiến đấu ăn nói hùng hồn, mà Tần Vấn Thiên không nói chuyện gì cả, chỉ là thản nhiên nói một câu, kẻ chiến bại chết, giờ này hồi tưởng khởi một câu nói tùy ý đó của Tần Vấn Thiên, là tự tin cùng kiêu ngạo cỡ nào.

- Tần mỗ tu vi Thiên Cương cảnh tầng bốn, người Tử Lôi tông thích khiêu chiến như vậy, phàm người Thiên Cương cảnh giới tầng sáu trở xuống, đều có thể tới đây lĩnh giáo, bao gồm người Thiên Cương cảnh tầng sáu.

Tần Vấn Thiên thản nhiên mở miệng, một lần này vừa dứt lời, lại một lần nữa khơi dậy sóng triều ngập trời, làm tâm thần vô số người run rẩy dữ dội.

- Tần sư đệ hắn điên rồi.

Diệp Lăng Sương khẽ biến sắc, tuy nói sức chiến đấu của Tần Vấn Thiên quả thật rất lợi hại, nàng cũng chứng kiến uy lực một rìu kia, nhưng Tử Lôi tông dù sao cũng là một trong chín đại phái, trong nhóm Diệp Không Phàm, có mấy người thiên phú rất mạnh, tu vi chính là Thiên Cương cảnh tầng sáu.

Bọn họ vốn là người nổi bật của một cảnh giới đó, chiến lực đáng sợ, Tần Vấn Thiên dám vượt hai cảnh giới chiến đấu, cái này ở trong mắt Diệp Lăng Sương, quyết định này của Tần Vấn Thiên quá lớn mật.

- Thật sự là làm càn mà.

Người Tử Lôi tông sắc mặt xanh mét, đối với Tần Vấn Thiên khiêu khích, tất cả đều nở rộ ra lửa giận.

Trong mắt Diệp Không Phàm bùng nổ một tia sáng lạnh, sau đó lạnh lùng mở miệng:

- Ta kính Tần huynh chiến lực phi phàm, nhưng đều là người của chín đại phái, sư đệ ta Lôi Nham và các huynh Trượng Kiếm tông ngươi đều là khách, ngươi cho dù chiến lực hơn hắn, nhưng không lưu tình chút nào trực tiếp chém giết hắn, không khỏi quá mức độc ác chút, Diệp Không Phàm ta nếu không cho sư môn một câu trả lời, sợ là khó thoát khỏi trách phạt.

- Thật buồn cười, người của Tử Lôi tông ngươi nói năng lỗ mãng, cả vú lấp miệng em, sát khí ngập trời, Lôi Nham cuồng ngạo còn rõ ràng ở trong mắt, Diệp Không Phàm, ngươi cũng thật đủ âm hiểm.

Lưu Vân sẽ không nể mặt Diệp Không Phàm, trực tiếp vạch trần lời đối phương nói:

- Lời phía dưới ta dứt khoát nói thay ngươi đi, tuy nói đệ tử Tử Lôi tông ta đã Thiên Cương cảnh tầng sáu bắt nạt ngươi có chút không chịu nổi, nhưng vì báo thù Lôi Nham sư đệ, cái danh tiếng không chịu nổi này, Tử Lôi tông ta cũng nhận.

Sắc mặt Diệp Không Phàm hơi biến ảo, cái này quả thật là ý tứ hắn kế tiếp muốn biểu đạt, không ngờ Trượng Kiếm tông Lưu Vân này giành trước mở miệng.

Vừa rồi Tần Vấn Thiên một rìu chém giết Lôi Nham, Diệp Không Phàm liền biết muốn lấy người Thiên Cương tầng năm đánh bại hoặc là giết chết Tần Vấn Thiên, sợ là có chút không quá khả thi, bọn họ ngay cả Tần Vấn Thiên thật sự mạnh bao nhiêu cũng không thấy rõ, không phải cường giả Thiên Cương cảnh tầng sau ra tay không được.

Nhưng chỉ là nháy mắt, vẻ mặt Diệp Không Phàm liền khôi phục như thường, cười nhạt nói:

- Không sai, cho dù là mất mặt một chút, cũng không liên quan, trận này, như thế nào cũng phải đòi lại, nếu là kế tiếp các ngươi còn muốn trả thù, có thể tiếp tục khiêu chiến cường giả Tử Lôi tông ta là được.

Diệp Không Phàm nói xong nhìn về phía một người bên cạnh hắn, nhẹ giọng nói:

- Đàm sư đệ, chỉ sợ cần ngươi chiến một trận vì sư môn rồi.

- Diệp Không Phàm, ngươi làm như vậy, không khỏi có chút không biết xấu hổ nhỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.