Thái Cổ Thần Vương

Chương 839: Chương 839: Tiên Vũ giới (1)




Trong mắt Mai Sơn Kiếm Chủ cũng bắn ra sự sắc bén, nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, kẻ này là thanh niên phá kỷ lục giải kiếm từ chối trở thành đệ tử của nàng, hôm nay, nàng vì đệ tử Lâu Băng Vũ đến đòi bảo vật, bức bách Nhân Hoàng, nhưng thế mà lại gặp sứ giả Tiên Vũ giới đến đưa Tiên Vũ Giới Lệnh cho kẻ này.

Tần Vấn Thiên nắm trong tay Tiên Vũ Giới Lệnh, sau đó ánh mắt nâng lên, nhìn về phía sứ giả áo trắng trên không trung.

- Mười năm một lần, Tiên Vũ giới mở ra, hi vọng ngươi có thể vào trong Tiên Vũ giới, có lẽ có cơ duyên, không thể bỏ qua.

Sứ giả Tiên Vũ giới khẽ gật đầu với Tần Vấn Thiên, sau đó thân hình bọn họ chợt lóe, không ngờ trực tiếp rời đi, chưa đi nhìn người khác, rất nhanh đã biến mất ở hoàng cung Diệp quốc, hướng tới phương xa.

Bên dưới, hoàng tử Chiến quốc, công chúa Linh Loan quốc cùng với Lý Hàn U tất cả đều lộ ra hào quang kỳ lạ, vẻ mặt hơi tỏ ra khó coi, cho dù đệ tử Trượng Kiếm tông, cũng có chút hâm mộ nhìn Tần Vấn Thiên, kẻ này thế mà được sứ giả Tiên Vũ giới coi trọng, tự mình đưa tới Tiên Vũ Giới Lệnh mời.

- Tần sư đệ, lệnh bài này tuy không có tác dụng gì, nhưng thể hiện sứ giả Tiên Vũ giới coi trọng đối với ngươi, bởi vậy tự mình đến đưa Tiên Vũ Giới Lệnh mời, hy vọng ngươi đừng bỏ qua chuyến đi Tiên Vũ giới lần này. Mọi lần tới nay, người Hoàng Cực Thánh Vực mênh mông có thể được lệnh bài này chỉ có chín chín tám mươi mốt người mà thôi, ta chưa đạt được, hoàng tử Chiến quốc, Thiên Loan công chúa cũng chưa đạt được, chuyến đi Tiên Vũ giới lần này, ngươi không thể bỏ qua.

Bên cạnh, Đoạn Hàn truyền âm cho Tần Vấn Thiên:

- Tất cả người được sứ giả Tiên Vũ giới coi trọng, ở trong Tiên Vũ giới nói chung đều sẽ có biểu hiện kiệt xuất, đứng trên bảng tấm bia cổ Tiên Vũ giới.

Tần Vấn Thiên âm thầm gật đầu, tuy trong lòng nghi hoặc, nhưng chuyến đi Tiên Vũ giới để về sau hỏi tiếp đi, chỉ thấy giờ phút này hắn ngẩng đầu nhìn lên không trung, nghĩa phụ một đời Nhân Hoàng, khí khái anh hùng, bị ép moi xương lấy bảo bối, bi tráng cỡ nào.

Tay cầm Tiên Vũ Giới Lệnh, ánh mắt Tần Vấn Thiên nhìn phía Mai Sơn Kiếm Chủ, đối phương giống như cũng đang ngóng nhìn hắn.

- Mai Sơn Kiếm Chủ, ngươi giậu đổ bìm leo, để Nhân Hoàng moi xương lấy bảo bối, tặng đệ tử ngươi, nhưng ngươi cũng nhớ cho kỹ, bảo vật này, tốt nhất phải giữ được.

Tần Vấn Thiên nhìn chằm chằm hư không, chậm rãi mở miệng. Vẻ mặt Mai Sơn Kiếm Chủ hiện lên kiếm quang sắc bén, đâm thẳng về phía Tần Vấn Thiên, lạnh lùng nói:

- Ngươi là đang uy hiếp ta?

- Ngươi chính là chủ một đỉnh núi của Trượng Kiếm tông, làm việc tùy ý làm bậy không ai có thể ước thúc được, nhưng lại khiến Trượng Kiếm tông mang tiếng xấu. Ngươi cho dù đoạt bảo, đường đường chính chính chiến một trận đoạt bảo cũng không có lời nào để nói, nhưng hành vi hôm nay, chúng ta thân là vãn bối, cũng khinh thường ngươi.

Tần Vấn Thiên lạnh lùng mở miệng, khiến Mai Sơn Kiếm Chủ cười lạnh:

- Hôm nay ta không đoạt vật ấy, Diệp Thanh Vân hắn cũng không giữ được. Huống chi, bổn tọa làm việc, khi nào đến lượt ngươi tới lắm miệng, hôm nay bổn tọa cũng không ức hiếp ngươi, ngươi nếu đi Tiên Vũ giới, đệ tử bổn tọa, tự sẽ cho ngươi bài học.

Mai Sơn Kiếm Chủ dứt lời, phẩy ống tay áo, nhất thời dẫn người ngự không rời đi, trong miệng thốt ra thanh âm:

- Diệp Thanh Vân, cáo từ.

- Lão yêu bà, việc hôm nay Diệp mỗ cũng nhớ, hy vọng ngươi tu hành cho tốt mới được.

Nhân Hoàng nhìn thân hình Mai Sơn Kiếm Chủ đi xa, hào sảng nói, sau đó hắn lại nhìn về phía đám người bên dưới, cất cao giọng nói:

- Các vị đi, thứ Diệp mỗ không tiễn.

Chuyện nơi đây đã xong, Diệp Thanh Vân trực tiếp hạ lệnh trục khách, những người này đều là thế lực lớn của nam vực, hôm nay vốn tưởng Nhân Hoàng Diệp Thanh Vân nhất định chết trong tay Tề vương, bọn họ bổn ý chính là để Diệp quốc từ nay về sau không gượng dậy nổi, lại không ngờ chuyện sau đó biến hóa một cách không ngờ, hôm nay Nhân Hoàng vẫn còn sống, vương hầu còn lại của Diệp quốc giống như cũng đều nguyện ý nghe theo Diệp Thanh Vân hiệu lệnh, hoàng tộc Diệp quốc lại lần nữa một lòng, bọn họ nếu một lòng muốn phá hủy Diệp quốc, sợ là phải trả giá thê thảm nặng nề, loại chuyện này tự nhiên sẽ không đi làm.

- Đã như vậy, chúng ta cáo từ.

Mọi người ùn ùn đứng dậy, nhìn Diệp Thanh Vân mỉm cười nói, giống như là bạn tốt.

Diệp Thanh Vân chỉ bình tĩnh nhìn, sau một lát, liền thấy bọn họ đều lóe lên bỏ đi, trong nháy mắt đã rời khỏi hoàng cung Diệp quốc.

Sau khi mọi người rời đi, Diệp Thanh Vân hừ một tiếng, khóe miệng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt.

- Phụ hoàng.

- Nhân Hoàng.

Mọi người kinh hãi, hiển nhiên đã xem nhẹ thương thế Diệp Thanh Vân phải chịu, một trận chiến hôm nay thảm thiết cỡ nào, người trong bảy đại tôn chủ của Tử Lôi tông cũng đã xuất hiện, tham dự trong bao vây tiễu trừ đối với Nhân Hoàng, nhưng Tử Lôi tông vẫn chết và bị thương thê thảm nặng nề, cuối cùng trụi lông mà về, Nhân Hoàng sao có thể toàn thân mà lui, vốn bị thương nặng hắn lại bị hiếp bức moi xương lấy bảo bối, thương thế càng nặng thêm.

Nếu không phải như thế, lấy cá tính Nhân Hoàng, cho dù là Mai Sơn Kiếm Chủ đến, hắn chỉ sợ cũng sẽ cường thế chiến một trận, nhưng hắn thật sự biết, nếu như đánh tiếp, hắn tuyệt đối không chịu đựng được, huống hồ hắn là Nhân Hoàng Diệp quốc, hắn không chỉ đại biểu một mình bản thân, hắn nếu ngã xuống, toàn bộ Diệp quốc đều sẽ thừa nhận tai ương ngập đầu.

Hắn còn, thì là cây cột chống trời của Diệp quốc, các cổ quốc đại tộc kia, đều đừng hòng vọng động căn cơ Diệp quốc, cho dù Diệp quốc ở trong một chiến dịch này tổn thất thảm trọng.

Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành thân hình lóe lên, buông xuống trước người Nhân Hoàng, chỉ thấy Mạc Khuynh Thành lấy ra một lọ đan dược đưa cho Nhân Hoàng.

Nhân Hoàng nở nụ cười trực tiếp đón lấy, sau đó bóp vỡ bình đan, lấy ra đan dược trực tiếp đổ vào trong miệng, cũng không khách khí với Mạc Khuynh Thành, Tần Vấn Thiên là nghĩa tử của hắn, Mạc Khuynh Thành sớm hay muộn là thê tử của Tần Vấn Thiên, cũng giống như con gái hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.