Thái Cổ Thần Vương

Chương 437: Chương 437: Trần gia thành Khâm Châu




Đại Nhật Càn Khôn tâm pháp, lời đồn chính là tuyệt học của Đại Hạ cổ hoàng triều, uy lực vô cùng, người tu hành sinh ra Đại Nhật Càn Khôn Kình, có được khả năng đốt trời nung biển, tự sinh đại nhật huyết mạch, lúc công pháp bùng nổ, ai tới gần là chết.

Có thể nghĩ, công pháp này cuồng mãnh bá đạo bao nhiêu, hoàng triều Đại Hạ cũng khó tìm ra mấy bộ công pháp có thể chống lại nó.

Đan Vương điện và Trần gia có chút sâu xa, sau khi tới thành Khâm Châu, Trần gia liền tự mình đón chào, đưa Đan Vương điện cùng với Hoa thị gia tộc đón vào Trần gia tạm nghỉ.

Trần Nhiên, lúc nhìn thấy Mạc Khuynh Thành, nhất thời kinh như người trời, hơn nữa ở các đại thế lực cấp bá chủ, đối với đệ tử Mạc Khuynh Thành này của Lạc Hà có rất nhiều lời đồn, càng làm Trần Nhiên rục rịch, liền có ý tưởng theo đuổi, nhưng hắn cũng biết đối thủ cạnh tranh rất nhiều, đối thủ cạnh tranh mạnh nhất đó là Hoa Thái Hư cùng Trảm Trần, nhưng hắn nghe nói Mạc Khuynh Thành đối với Hoa Thái Hư và Trảm Trần đều không có nửa điểm ý tứ, tâm tư càng thêm sinh động, vì thế liền tìm được Kinh Vũ đệ tử Lạc Hà, muốn qua lại cho quen.

Nếu không, lấy thân phận Trần Nhiên, hắn cũng không thèm đi chung với Kinh Vũ, dù sao ở trong hàng các đệ tử của Lạc Hà, Kinh Vũ thiên phú bình thường, không được Lạc Hà coi trọng.

Trong lòng Trần Nhiên hắn có lửa cháy, nhưng Kinh Vũ lại là đầy bụng tâm sự, hắn hôm nay ở trên luyện đan tu hành đều trì trệ không tiến, sư tôn đối với hắn đã là cực kỳ thất vọng, nguyên nhân trong đó hắn cũng rõ, bởi vì Mạc Khuynh Thành.

Hắn khổ sở yêu Mạc Khuynh Thành, lại chỉ có thể vụng trộm nhìn lên, thậm chí ngay cả thổ lộ cũng không dám, hôm nay, lại có rất nhiều nhân vật thiên tài vờn quanh Mạc Khuynh Thành, đối với Mạc Khuynh Thành có ý mơ ước, thậm chí tìm hắn đến giật dây, hắn lại có nỗi khổ không thể nói, có thể nghĩ, tâm tình trong lòng Kinh Vũ tệ bao nhiêu, mấy ngày qua đến thành Khâm Châu, hắn mỗi đêm tìm say, hôm qua lúc say rượu, đã gặp huynh đệ trong tộc Kinh Phong.

Đến trước bàn rượu, Kinh Phong chào hỏi với hắn, hắn cũng chỉ là tùy ý gật gật đầu.

- Kinh Vũ, đây là Nhược Hoan, Dương Hà, các nàng đều muốn tiến vào Đan Vương điện, ngươi xem có biện pháp gì không?

Huynh đệ Kinh Phong trong tộc Kinh Vũ nhìn Kinh Vũ nháy mắt, Kinh Vũ cười lạnh trong lòng, Kinh Phong này thật sự là tên công tử đàng điếm, không tu hành cho tốt, cả ngày biết trêu hoa ghẹo nguyệt, hôm nay lại muốn lợi dụng mình để giúp hắn đùa bỡn nữ tử, cũng buồn cười.

Ánh mắt Kinh Vũ tùy ý nhìn lướt qua, nữ tử bên cạnh Dương Hà bị hắn trực tiếp xem nhẹ, Dương Hà này ngược lại có vài phần tư sắc, đang nhìn hắn đá lông nheo, quần áo bại lộ, dáng người gợi cảm, nữ tử như vậy, ở trong mắt hắn cũng là tục chút, cũng chỉ có Kinh Phong có thể nhìn trúng.

Bởi vì thường xuyên vụng trộm ngắm Mạc Khuynh Thành, hôm nay, lại có mấy người có thể vào được mắt Kinh Vũ.

Nhưng lúc Kinh Vũ nhìn về phía Nhược Hoan, mắt lại hiếm có sáng ngời, chỉ thấy Nhược Hoan giống như trời sinh mị cốt, cho người ta một loại lực hấp dẫn mãnh liệt, phong thái đầy cảm xúc, dáng người nóng bỏng kia mang khí tức nữ nhân hiển lộ hết không thể nghi ngờ, tuy ăn mặc không phải quá chú ý, càng không bại lộ như Dương Hà, nhưng so với Dương Hà, Nhược Hoan càng làm người ta nhóm lên ngọn lửa lòng hơn.

- Mỹ nhân như vậy, nếu có thể một đêm phong lưu, sao không phải một chuyện khoái hoạt.

Kinh Vũ nhìn gương mặt kinh diễm kia, trong lòng cháy lên ngọn lửa.

Trần Nhiên nhân vật cỡ nào, hắn thấy ánh mắt những người này, lập tức làm rõ bảy tám phần của câu chuyện, nhất thời trong lòng cười lạnh, hắn cũng biết Kinh Vũ đối với Mạc Khuynh Thành có ý thầm mến, mới sẽ cả ngày khuôn mặt u sầu, lúc tiếp đãi hắn cũng chỉ có vài phần lấy lệ.

- Nữ tử này cũng xinh đẹp, nếu không phải gặp được Mạc Khuynh Thành, chỉ sợ ta cũng muốn cùng nàng ấy chơi một chút, nhưng, Kinh Vũ đã nhìn trúng, ta liền thành toàn hắn, để hắn sớm hết hi vọng đối với Mạc Khuynh Thành, còn giúp ta.

Trong lòng Trần Nhiên có ý tưởng, liền cười nói:

- Kinh Vũ huynh chính là đệ tử Lạc Hà tiền bối Đan Vương điện, muốn dẫn người vào Đan Vương điện, tuy phải tốn chút công phu, cũng sẽ không quá khó khăn, chỉ là, hắn lại cớ gì mà giúp người không quen biết.

Kinh Vũ khẽ uống một ngụm rượu, lời Trần Nhiên nói chính hợp ý hắn.

- Trên người ta có chút bảo vật, nguyện dâng lên toàn bộ.

Dương Hà vốn đối với lời Kinh Phong nói có chút hoài nghi, nhưng sau khi thấy khí chất của Trần Nhiên và Kinh Vũ, trong lòng hết hoài nghi, đây là một cơ hội cực tốt.

- Kinh Vũ huynh chính là đệ tử Đan Vương điện, muốn ‘vật’ của ngươi làm gì?

Trần Nhiên nhìn lướt qua thân thể Dương Hà, nhất thời Dương Hà sao có thể không hiểu ý Trần Nhiên, nhìn Kinh Vũ một cái. Mấy người này đều khí vũ phi phàm, nếu có thể vào Đan Vương điện, mặc dù theo người nào trong đó, cũng không thiệt.

- Chỉ cần thứ ta có thể cho, đều không có vấn đề.

Dương Hà xấu hổ nói, hơi cúi đầu, ý của cô đã phi thường rõ ràng, nhưng giờ phút này Trần Nhiên lại mang ánh mắt chuyển qua, nhìn về phía Nhược Hoan, hiển nhiên, ý hắn không ở trên người Dương Hà, một màn này, khiến nụ cười trên mặt Dương Hà cứng đờ, rất khó coi.

Nhược Hoan nào sẽ không hiểu tình hình giờ phút này, trong lòng buồn bực, nàng vốn tưởng Kinh Phong chỉ biết tìm tên lừa đảo tới, lại không ngờ, đối phương tựa như thật là người bất phàm, ánh mắt Trần Nhiên này đã cho nàng áp lực không nhỏ.

Những người này tốt xấu là người của thế lực lớn, lại không có gì khác với người phố phường, ở ngoài làm việc như vậy xấu xa, nhưng Nhược Hoan hai năm qua sớm đã không thấy lạ nữa, nhân tính cũng không chia tôn ti, những người này thân phận tôn quý, bởi vậy, tầm mắt bọn họ liền cao một chút, đối với Dương Hà mỹ nữ gợi cảm như vậy đều không có hứng thú gì, mà là mang tâm tư đánh tới thân thể của nàng.

- Ta tự hỏi bản thân thiên phú không đủ, không đủ bước vào Đan Vương điện.

Nhược Hoan mỉm cười đáp lại, tuy trong lòng chán ghét, nhưng cũng sẽ không tùy tiện trở mặt, nàng đi lại bên ngoài, so với trước kia đã cẩn thận hơn rất nhiều.

- Không sao, chỉ cần ngươi chịu trả giá một chút, ta dám đảm bảo, ngươi có thể bước vào một thế lực cấp bá chủ.

Trần Nhiên đè thấp thanh âm, dù sao chuyện như vậy cũng không phải là vẻ vang thế nào cả, nếu là bị người ta nhìn thấu thân phận, đối với hắn ảnh hưởng không tốt.

Về phần hắn ám chỉ, đã là cực kỳ rõ ràng, là người đều có thể nghe ra được.

Tần Vấn Thiên luôn luôn đang chú ý tình hình bên kia, nhìn thấy Kinh Vũ và Trần Nhiên xuất hiện, hắn liền biết sư tỷ muốn đùa cợt đối phương không có khả năng, giờ phút này nghe được lời Trần Nhiên nói, trong lòng càng cười lạnh.

- Xin lỗi, ta có việc, xin lỗi tạm không hầu được một chút.

Nhược Hoan đứng dậy, vẫn mỉm cười như cũ, rất khách khí.

Trần Nhiên hơi nheo mắt lại, trong ánh mắt như hiện lên một hào quang nóng cháy, hắn thấy Nhược Hoan xoay người, lạnh như băng nói:

- Ngươi nên ngồi xuống thì tốt hơn.

- Nhược Hoan, ngồi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.