Chỉ thấy một thanh niên trong đó nhìn về phía nữ tử bộ ngực hờ hững kia, ánh mắt nhịn không được nhìn tới khe rãnh trắng như tuyết kia, tựa như muốn dòm trộm phong cảnh bên trong.
- Đan Vương điện này mạnh bao nhiêu?
Dương Hà có chút chờ mong, thế lực cấp bá chủ Đan Vương điện.
- Trong thành Vọng Châu, thế lực cấp bá chủ Đan Vương điện, chín châu thành người nào không kiêng kị ba phần, tất cả thế lực đều cần nhờ tới Đan Vương điện, ở trong các thế lực cấp bá chủ, Đan Vương điện có thể vào ba hạng đầu.
Thanh niên thổi phồng nói, ngược lại có vài phần chân thật, lúc bọn họ nói chuyện cũng đã tới lầu hai, tìm vị trí ngồi xuống.
- Huynh đệ đó của ta tên Kinh Vũ, thiên phú kiệt xuất, bái vào môn hạ Lạc Hà con gái Đan Vương, hắn sau khi đến, các ngươi nói chuyện cho tốt, đó là thiên tài Đan Vương điện, đại nhân vật chân chính.
Thanh niên nghiêm túc nói, khiến trong đôi mắt đẹp của Dương Hà dập dờn tia sáng kỳ dị, kéo thấp quần áo trên người, khiến cho nơi trắng như tuyết kia lại lộ ra vài phần, lần này, là một cơ hội.
Ánh mắt của nàng khi lơ đãng còn nhìn thoáng qua nữ tử xinh đẹp bên cạnh, ở sâu trong ánh mắt hiện lên một sự ghen tị, nữ nhân này trời sinh mị cốt, so với nàng còn có sức dụ hoặc hơn, là cái uy hiếp.
- Ngươi nói như thế nào?
Dương Hà nhìn nữ tử xinh đẹp kia, hỏi.
- Đan Vương điện thế lực như vậy, tự nhiên khảo hạch cực kỳ nghiêm khắc, sao dựa vào thủ đoạn như vậy có thể làm được?
Nữ tử xinh đẹp cười nhẹ nói.
Ở lúc bọn họ đàm luận Đan Vương điện, bên kia sát cửa sổ, ánh mắt Tần Vấn Thiên liền nhìn về phía bên này, ánh mắt nháy mắt dừng ở trên một bóng lưng, nghe được lời của nàng, trong mắt Tần Vấn Thiên hiện lên một nụ cười sáng lạn thuần phác.
Rất vui vẻ, rất ấm áp.
Tựa như cảm giác được cái gì, nữ tử xinh đẹp xoay người, lập tức thân thể của nàng run mạnh, một đôi mắt đẹp giống như dừng lại nơi đó.
Tiểu gia hỏa, từ biệt vài năm, rốt cuộc, lại gặp mặt rồi!
Khi Tần Vấn Thiên rời khỏi Sở quốc, thế cục Sở quốc đã đại định, Sở Vô Vi thống trị Sở quốc, hóa giải ân oán của các phe, phụ trợ xây dựng lại học viện Đế Tinh, Sở quốc nghênh đón thời kỳ dưỡng bệnh sau chiến tranh.
Bố cục thế lực các đại gia tộc tuy có biến hóa, nhưng cũng chỉ là hưng suy thay đổi, sự tất yếu của lịch sử.
Nhược Hoan tự biết ở lại Sở quốc đã không cần thiết, liền một mình du lịch đại lục, một đường đi về phía tây, nàng từng đi rất nhiều quốc gia, còn từng đi thành Thanh Châu trong chín châu thành, biết Sở quốc bố cục quá nhỏ, bản thân thực lực quá yếu.
Hơn nữa nàng trời sinh mị cốt, có mị ý trời sinh, dễ dàng bị người ta mơ ước, thèm nhỏ dãi mỹ mạo của nàng, nhiều lần gặp phải hiểm cảnh, may mà bản thân nàng vốn là người phi thường thông minh, chu toàn giữa các loại nhân vật, cuối cùng có thể bảo vệ được bản thân, nhưng cũng biết tầm quan trọng của thực lực cùng với bối cảnh cường đại.
Nàng muốn gia nhập thế lực tông môn lớn, bởi vì mấy năm qua, nàng đã trải qua rất nhiều, thiên phú nàng tuy không kém, nhưng cũng chưa mạnh đến mức rất chói mắt, chỉ có gia nhập thế lực lớn, mới có thể bảo hộ bản thân tốt hơn.
Sau khi tới thành Khâm Châu, lại quen biết một số người, liền kết bạn mà đi, tuy những người này giọng điệu rõ ràng thành phần thổi phồng chiếm đa số, nhưng nàng vẫn đi chung với bọn họ, lá mặt lá trái, như thế, cũng là một loại thủ đoạn chiếu cố bản thân, so với độc hành, ít nhất an toàn hơn rất nhiều, đối với đối phương nói quen biết người Đan Vương điện, nàng cũng chỉ nghe một chút mà thôi, tuy muốn gia nhập thế lực lớn, nhưng nàng cũng chưa từng nghĩ gia nhập Đan Vương điện.
Nhưng Nhược Hoan có lẽ sẽ không ngờ được, lời đối phương nói lại đúng là nửa thật nửa giả, quen biết Kinh Vũ, thật là đệ tử của Đan Vương điện Lạc Hà, còn từng hộ tống Lạc Hà tới Sở quốc, đón Mạc Khuynh Thành rời đi.
Đương nhiên, làm Nhược Hoan ngạc nhiên lẫn vui mừng nhất là, nàng thế mà ở trong tửu lâu gặp Tần Vấn Thiên, khí chất tiểu gia hỏa này, hôm nay đã rất khác biệt rồi. Nhược Hoan nhớ mang máng, lúc trước hộ tống sư phụ Mạc Thương tới thành Thiên Ung lần đầu tiên gặp được tình hình khi đào vong của Tần Vấn Thiên.
Giờ phút này, bốn mắt nhìn nhau, hai người đều toát ra nụ cười ấm áp, tha hương gặp bạn cố tri còn xinh đẹp, huống chi, quan hệ hai người sớm thân mật như tỷ đệ, cách xa lâu ngày gặp lại, trong lòng, có ấm áp, có cảm động.
Gặp lại, thật sự quá mỹ diệu.
Phàm Nhạc cũng chú ý tới Tần Vấn Thiên khác thường, ánh mắt nhìn lại, lập tức mắt hắn trong tích tắc sáng lên, thế mà ở nơi này thấy được Nhược Hoan sư tỷ.
- Kinh Vũ, ngươi đến rồi.
Lúc này, thanh niên bàn kia của Nhược Hoan đứng dậy, nhìn về phía chỗ cầu thang, chỉ thấy một thanh niên bước chậm đi lên, làm cho Nhược Hoan mỉm cười hiểu ý, Nhược Hoan mắt đẹp lóe lên, lộ ra một mảng giảo hoạt, bọn người này thật đúng là tìm người đến giả mạo người của Đan Vương điện hay sao?
Nghĩ đến đây, nàng nhìn Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc làm ra một cái động tác tay chớ có lên tiếng, sau đó chớp chớp mắt, khẽ nhăn mày cười làm người ta vui mắt vui lòng.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên nhìn lướt qua chỗ cầu thang, hắn cũng đã thấy Kinh Vũ, không khỏi lộ ra một chút thần thái khác thường, Kinh Vũ đã đến, như vậy nghĩ hẳn người của Đan Vương điện sẽ không cách nơi đây quá xa.
Khuynh Thành, rất có thể ngay tại phụ cận!
Nghĩ đến đây Tần Vấn Thiên phối hợp động tác của Nhược Hoan, lặng lẽ không lên tiếng, quay đầu uống rượu, giống như cái gì cũng chưa nhìn thấy.
Kinh Vũ đi theo một người thanh niên cùng nhau đến, thanh niên này mặc hoa phục, tuấn lãng bất phàm, anh khí bức người, khoảnh khắc Nhược Hoan nhìn thấy hai người này, không khỏi lộ ra một chút khác lạ. Hai người này khí chất phi phàm, cũng không giống bọn lừa đảo, tựa như thực có nội tình, loại khí chất hoàn toàn tự nhiên biểu lộ bên ngoài kia, là không ngụy trang được.
Kinh Vũ này mặc áo trắng, khí chất còn hơi kém một ít, nét mặt mang theo u sầu, tựa như có tâm sự, mà thanh niên bên cạnh hắn thì long hổ tinh thần, thần thái sáng láng.
Thanh niên này, chính là người Trần gia.
Thành Khâm Châu, Trần gia, chính là một thế gia cổ xưa của hoàng triều Đại Hạ, cùng tồn tại với hoàng triều Đại Hạ ngày xưa.
Thậm chí có lời đồn, lúc trước, chín đại công tộc diệt hoàng triều Đại Hạ, có một tộc chính là Trần tộc, một trong chín đại tộc ngày xưa hoàng triều Đại Hạ dựa vào nhất.
Sau khi hoàng triều Đại Hạ bị diệt, Trần gia chi chủ ở thành Khâm Châu, mở Trần gia mới.
Hoàng triều Đại Hạ chín châu thành, ba mươi sáu đại thế lực cấp bá chủ, nếu muốn xếp hạng, Trần gia, ba hạng đầu tuyệt đối không có vấn đề.
Công pháp Trần gia tu hành, có khả năng mượn lực lượng mặt trời, xoay chuyển càn khôn.