Thái Cổ Thần Vương

Chương 422: Chương 422: Tranh chấp Cổ Niệm




- Lực này tựa như là lực của ta, lực của ta mạnh bao nhiêu, vậy lực lượng công kích ta sẽ đáng sợ bấy nhiêu, ta tăng cường lực lượng của mình, lực công kích sẽ càng cường đại.

Tần Vấn Thiên thầm nghĩ, ở trên đường cổ Thiên Bi này, không có ai có thể che dấu thực lực của mình, bọn họ sẽ bị Thiên Bi áp bách ra cực hạn, mà cực hạn này, sẽ dùng để công kích bản thân bọn họ.

Thân thể lột xác, hóa thân yêu thể, huyết mạch Tần Vấn Thiên rít gào ở trong cơ thể, chỉ thấy hắn nhắm mắt lại, không nhìn con đường phía trước, trong lòng, ánh nến sinh, minh tâm kiến tính, ý hắn không dao động.

Trên người, có lực lượng vô biên, đó là lực lượng thân thể máu thịt bùng nổ, cũng là lực lượng tín niệm.

- Thùng!

Bước chân của Tần Vấn Thiên kiên định, bước lên bậc thang thứ năm, nổ vang oành một tiếng, huyết mạch trong cơ thể hắn điên cuồng sôi sục, nhưng tâm hắn lại không động mảy may, thương tổn bực này, không chắn được con đường tiến lên của hắn.

Lại một bước, Tần Vấn Thiên đi lên bậc thang thứ sáu, thứ bảy, một lực lượng yêu dã khổng lồ cuồng bạo giống như đến từ thái cổ điên cuồng đánh vào thân thể hắn, một tiếng vang phốc truyền ra, Tần Vấn Thiên hộc ra một ngụm máu tươi, nhưng bước chân hắn vẫn chưa di động một chút nào, vững vàng như lúc ban đầu.

Tần Vấn Thiên đi ra bước thứ tám, một bước này hạ xuống, trong thiên địa như thổi lên một cơn lốc đáng sợ, lực lượng làm người ta sợ hãi đánh đến, bước chân Tần Vấn Thiên khẽ nhúc nhích, giống như cắm rễ ở đây.

- Oành, oành...

Liên tục hai lần, công kích khủng bố khiến bước chân của Tần Vấn Thiên lui một bước về phía sau, hầu như tới mép, chỉ thấy hắn sắc mặt tái nhợt, ở sau khi đứng vững, mới liên tục hộc ra hai ngụm máu tươi, cảm xúc phập phồng, trong cơ thể nổi lên sóng to kinh thiên.

- Thiên Bi cổ lộ bậc thang thứ tám, Tần Vấn Thiên là người thứ năm đứng vững, quả nhiên không hổ danh thiên tài Vô Song giới.

Ánh mắt mọi người chú ý tất cả ở Thiên Bi trên cầu thang, lúc bậc thang thứ sáu, Huyền Nữ điện Kiều Hiên bị đánh ngã xuống, Vương Tiêu đang chuẩn bị muốn khởi xướng xung phong về bước thứ bảy, thấy một màn như vậy vẻ mặt ngưng trọng, quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy Kiều Hiên ngã sấp xuống ở dưới cầu thang, khí tức phập phù, miệng phun máu tươi, cũng may chưa có nguy hiểm tính mạng.

- Bậc thang thứ tám, là một ngưỡng cửa, nhìn xem có bao nhiêu người có thể trụ được.

Mọi người ánh mắt sắc bén, chỉ thấy đám người Tư Đồ Phá, Âu Dương Chấn, Tang Lãnh Phong, Tần Vấn Thiên, tất cả đều ngừng lại ở bậc thang thứ tám, bình ổn khí tức, hiển nhiên, bọn họ cảm giác được bậc thang thứ tám khác biệt.

Chín là số cực, cũng là biến số, bậc thang thứ tám đã sinh biến hóa, như vậy thứ chín, không biết sẽ gặp phải cái gì, bọn họ phải cẩn thận.

Người tới bậc thang thứ tám trước dừng lại, người đến tiếp sau lục tục đuổi kịp, Nhưng cũng có không ít bóng người ở bậc thang thứ tám bị đánh ngã xuống.

Liễu Hi đệ tử Huyền Nữ điện cũng tự cho mình siêu phàm, ở thời điểm bước vào bậc thứ tám, bị hung hăng đánh ngã, khi ngã xuống ở bên dưới, thế mà lại chưa khôi phục được hơi thở, hôn mê, những người ngày thường theo đuổi ả giờ phút này ốc còn không mang nổi mình ốc, tự nhiên cũng không có thời gian đi chú ý ả, chỉ có nữ đệ tử Huyền Nữ điện tiến lên, mang Liễu Hi đi.

Vương Tiêu rống giận một tiếng, cả người sắc bén như binh khí, không đâu không phá, bước chân hắn ổn định ở bậc thang thứ tám, khiến không ít người lộ ra tia sáng kỳ dị, Vương Tiêu thành Binh Châu này, là nhân vật.

Có thể tới bậc thang thứ tám, đã là cực kỳ không tệ rồi.

Khuôn mặt mập mạp của Phàm Nhạc nghẹn đến mức đỏ bừng, huyết mạch trong cơ thể hắn quay cuồng, trên người như cháy lên ngọn lửa màu vàng, phát ra tiếng rít gào trầm thấp, cũng đứng vững ở trên bậc thang thứ tám, sóng vai mà đứng cùng Tần Vấn Thiên.

Âu Dương Cuồng Sinh theo đó cũng ổn định tương tự, hắn khí tức vững vàng như núi, tuy chậm một tia, nhưng cho người ta cảm giác cực kỳ ổn trọng, điều này cùng cái danh cuồng đồ của hắn ngày thường lại không hợp.

Sở Mãng nhìn chằm chằm trên không, ánh mắt có sự kiên định không gì sánh kịp, hắn cũng đã đi lên bậc thang thứ tám.

- Chín là cực số, bậc thang thứ chín, cẩn thận.

Âu Dương Cuồng Sinh thấp giọng nói, hắn vừa dứt lời, bước chân của Tần Vấn Thiên đã bước ra, trong tích tắc hạ xuống, hắn giống như đặt mình trong sóng triều ngập trời.

- Oành...

Một tiếng sóng to đánh đến, hắn một chiếc thuyền nhỏ cô đơn này bập bềnh.

- Oành! Mưa gió càng thêm cuồng bạo đánh tới, con thuyền lẻ loi giống như vỡ nát, Tần Vấn Thiên nghẹn lại máu tươi, chưa phun ra.

- Oành! Luồng thế thứ ba, cuồng hơn, mạnh hơn, đánh cho Tần Vấn Thiên khom lưng, thân thể giống như sắp bay ra, nhưng chỉ thấy thân thể cong xuống của hắn lại vững vàng đứng thẳng lên, đây mới là bậc thang thứ chín mà thôi.

Hắn, có thể nào thua!

Vươn tay, lau lau vết máu khóe miệng, trong phút chốc, trên tay áo một mảng đỏ sẫm, bị máu tươi nhuộm đỏ, đôi mắt nhắm lại của hắn rốt cuộc mở, đứng vững ở trên bậc thang thứ chín.

- Ba tầng công kích, lần lượt mạnh lên, cẩn thận.

Tần Vấn Thiên thấp giọng nói, nhắc nhở bọn Phàm Nhạc.

Ánh mắt Phàm Nhạc nhìn về phía Huyền Tâm bên kia, chỉ thấy Huyền Tâm vừa lúc cũng nhìn về phía hắn, hai người nhìn nhau cười.

Ánh mắt Huyền Yên nhìn qua lộ ra một chút khác lạ, Phàm Nhạc này, vậy mà cũng lên được bậc thang thứ tám, nhưng bậc thang thứ chín này, sợ không phải dễ dàng chống đỡ như vậy.

- Ta sẽ đi được cao hơn so với ngươi.

Phàm Nhạc nhìn Huyền Yên nhếch miệng cười, ánh mắt vòng qua, hắn bước về phía bậc thang thứ chín, Thiên Bi hào quang lóng lánh hạ xuống, rơi ở trên thân thể có chút mập mạp kia, trong phút chốc, Huyền Yên chỉ thấy thân thể hơi béo đó của Phàm Nhạc liên tục chấn động vài lần, như bèo trong gió, lúc nào cũng có thể phá diệt hủy diệt.

Thân thể hắn cong xuống, không ngừng hộc máu, Nhưng hắn chung quy đã đứng vững, quay đầu lại, nhìn thoáng qua Huyền Yên, khóe môi mang theo máu tươi nhếch lên nụ cười, rạng rỡ sáng lạn.

- Huyền Tâm, sẽ không để muội thất vọng.

Phàm Nhạc cười nói, Huyền Tâm nặng nề gật gật đầu, lập tức theo Huyền Yên, khiêu chiến bậc thang thứ chín.

Âu Dương Cuồng Sinh cũng cất bước mà lên, Sở Mãng, đôi mắt cũng kiên định vô cùng.

- Thiên Bi này, ngăn không được ta.

Sở Mãng thấp giọng nói, bước lên bậc thang thứ chín, tùy ý mưa rền gió dữ công kích trúng người, hắn ưỡn lưng thẳng tắp, đôi mắt hắn lộ ra sự chấp nhất.

Hắn đứng ở đó, giống như một ngọn núi cao, trước kia, đại ca Sở Vô Vi là núi cao của hắn, buông xuống, hắn muốn làm núi cao của đại ca, như vậy, hắn đầu tiên, phải khiến Sở Vô Vi sẽ không chết già, hắn phải mạnh lên.

- Sở Mãng đại ca, lợi hại.

Tần Vấn Thiên nhìn Sở Mãng bên cạnh, trên mặt lộ ra một nụ cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.