Thái Cổ Thần Vương

Chương 423: Chương 423: Tranh chấp Cổ Niệm (2)




Kinh thành đệ nhất tú này có chút hàm hậu, có chút ngốc, dần dần đang triển lộ một mặt cứng cỏi nhất của hắn, hắn tuy không nói nhiều, nhưng tâm hắn, so với đại đa số mọi người còn cứng cỏi hơn.

- Chúng ta sẽ cùng nhau, vượt qua mười tám bậc.

Sở Mãng nhếch miệng cười nói:

- Thiên Bi này, không ngăn được tầm mắt của chúng ta.

- Ừm.

Tần Vấn Thiên gật gật đầu, người phía dưới thấy một màn như vậy trong lòng rung động.

Ở lúc bước lên cầu thang Thiên Bi, các thế lực đứng chung một chỗ, Tần Vấn Thiên, Âu Dương Cuồng Sinh, Sở Mãng, Phàm Nhạc, bốn người bọn họ là cùng nhau, nhưng giờ phút này, cũng chỉ có bốn người bọn họ, không một ai rơi xuống, đều vững vàng đứng ở trên bậc thang thứ chín, người mấy ngày trước còn ở thành Thương Châu yên lặng vô danh, tựa như đang triển lộ hào quang của bọn họ.

- A...

Một tiếng hét thảm, Thương Hoàng cung Nhạc Băng Ảnh, lúc xông lên bậc thang thứ chín bị chấn động ngã khỏi cầu thang Thiên Bi, khoảnh khắc rơi xuống đất, cũng hôn mê.

Tư Đồ Phá vẻ mặt cứng đờ, quay đầu nhìn thoáng qua Nhạc Băng Ảnh, hít thật sâu.

- Đường mà nàng chưa đi hết, ta sẽ đi hết thay nàng.

Tư Đồ Phá chậm rãi mở miệng, sau đó nhìn về phía trước, ánh mắt vẫn kiên định như vậy, lại một bước, hắn là người đầu tiên đi về bậc thang thứ mười.

Khi Tư Đồ Phá bước lên bậc thang thứ mười, so với ở lúc bậc thang thứ chín càng thêm vững vàng, thân thể chưa di động mảy may, điều này làm mọi người rõ ràng biết, chỉ sợ qua cực số chín này, cầu thang Thiên Bi lại có biến hóa.

- Ta đến dò đường.

Tần Vấn Thiên vượt trước một bước cất bước ra, đi lên bậc thang thứ mười, lúc vừa lên, hắn lập tức cảm giác được nơi này đã không có lực lượng khủng bố, Nhưng lại giống như có một ý cảnh kỳ diệu bao phủ hắn.

- Ý chí nhỏ nhoi của ngươi, có thể thừa nhận cổ chi niệm hay không.

Lại một thanh âm vang vọng trong đầu, Tần Vấn Thiên mắt nhìn Thiên Bi, chỉ thấy trên một Thiên Bi, giống như xuất hiện một cái bóng của hắn.

Cái đó giống như một đạo cổ niệm, khắc ở trên Thiên Bi, lao vào trong đầu của hắn. Tần Vấn Thiên cảm giác, một luồng cổ niệm làm cho người ta sợ hãi, càn quét ý chí của hắn, muốn mang ý niệm của hắn phá hủy.

- Cút ra ngoài.

Trong lòng Tần Vấn Thiên rống giận, võ đạo ý chí bùng nổ, võ đạo ý chí đại viên mãn hóa thành một ý niệm mãnh liệt, càn quét cổ niệm kia, đánh về phía Thiên Bi trong hư không.

- Thùng! Đầu hung hăng run lên, giống như là lực chi võ đạo ý chí của hắn đến cắn trả, tấn công vào trong đầu hắn, muốn mang lực chi võ đạo ý chí của hắn chém chết.

Võ đạo ý chí của Tần Vấn Thiên va chạm với Thiên Bi cổ niệm, hắn tuy bình tĩnh đứng ở đó, nhưng lại hiểu, hắn lúc này, so với trước đó càng thêm nguy hiểm, có chút vô ý, ý chí tan vỡ, võ lộ sụp đổ.

Ngủ mơ võ đạo ý chí, yêu hóa võ đạo ý chí điên cuồng bùng nổ, nhưng theo đó, trên ba Thiên Bi, giống như xuất hiện ba bóng người của Tần Vấn Thiên hắn, đứng ở đó, quan sát hắn, ánh mắt lạnh như băng, nắm giữ võ đạo ý chí của hắn, hóa thân cổ niệm, trấn áp hắn.

- Lấy ý niệm của ta, trấn áp ta? Làm sao có thể cho ngươi như nguyện.

Tần Vấn Thiên lẩm bẩm, khiến trong lòng đám người Phàm Nhạc phía dưới run lên, theo đó, bọn họ nhìn thấy Tần Vấn Thiên tiếp tục cất bước về phía trước, đi qua bậc thang thứ mười, đạp lên bậc thứ mười một của Thiên Bi cổ lộ.

Một lần này, Tần Vấn Thiên cũng không dừng lại, bước chân hắn sải về phía trước, giữ ý niệm mạnh nhất, tranh với Thiên Bi cổ niệm.

- Thùng, thùng, thùng...

Bước ra mỗi một bước, nhìn như bình tĩnh, lại đều cho người ta một loại cảm giác hết hồn, ánh mắt nhìn bóng lưng Tần Vấn Thiên, là chấp nhất, cứng cỏi như vậy.

Mười hai, mười ba, mười bốn, mười lăm... Trong nháy mắt, Tần Vấn Thiên đã đi lên bậc thang mười lăm của Thiên Bi cổ lộ, còn có ba bậc nữa, là kỷ lục của mười năm qua.

Nhưng mọi người cũng đều hiểu, ba bậc kế tiếp, chính là khủng bố nhất, mỗi một bậc, không chỉ có thể đả thương người, thậm chí, có thể chặt đứt võ lộ của người ta, diệt sinh cơ của người ta!

Cầu thang Thiên Bi bậc mười lăm, Tần Vấn Thiên ngừng bước, mọi người nhìn bóng lưng hắn, trong lòng nhịn không được hơi rung động.

Thiên phú của Tần Vấn Thiên, có thể vượt qua người bước qua Thiên Bi cổ lộ trong mười năm quá khứ hay không, bước lên bậc thang Thiên Bi mười tám, ngang hàng với kỷ lục?

Trên người Tư Đồ Phá, ba loại võ đạo ý chí khủng bố vô cùng, hắn sao có thể tránh lui, tương tự, liên tục bước chậm mà sinh, tín niệm kiên định không gì sánh kịp.

Tư Đồ Phá hắn, không được thua, cũng không có khả năng thua.

Trong nháy mắt, Tư Đồ Phá và Tần Vấn Thiên song song, đều ở trên bậc thang thứ mười lăm.

Âu Dương Chấn, Tang Lãnh Phong đám người trên Thiên Mệnh bảng, làm sao có thể yếu hơn hạng người tiểu bối, bọn họ bước vào Thiên Mệnh bảng trước một bước, hôm nay ở trên cầu thang Thiên Bi này, tuy nói là vì Tư Đồ Phá và Tần Vấn Thiên tranh đấu mà mở ra, nhưng bọn họ đã đến, sao có thể thua.

Bọn họ, là người trong Thiên Mệnh bảng, trước mắt bao người, tương tự, không được thua.

Một trận chiến này, là trận chiến thiên phú, là trận chiến tín niệm.

Bọn họ, đều muốn phá kỷ lục cũ, thậm chí, vượt qua mười tám bậc thang, như vậy, đối với con đường võ đạo của bọn họ về sau sẽ vô cùng hữu ích.

Phương hướng Huyền Nữ điện, Lý Thi Ngữ cũng bị chấn động rơi khỏi Thiên Bi cổ lộ, chỉ có hai vị nhân vật công chúa, Huyền Yên cùng với Huyền Tâm, còn đang kiên trì.

Đoạn Thanh Sơn, cũng đang kiên trì.

Âu Dương Cuồng Sinh, Sở Mãng, Phàm Nhạc, vẫn còn đó.

Còn có một người làm người ta bất ngờ, Vương Tiêu, hắn cũng đi tới bậc thang thứ mười ba, ý niệm cường đại, tranh phong cùng cổ niệm.

- Những người này đều lợi hại, trừ người trên Thiên Mệnh bảng, thế mà vẫn có một số người.

- Nhưng Tần Vấn Thiên cùng Tư Đồ Phá đều dừng lại rồi, nghĩ hẳn bậc mười lăm kia, rất khó.

Mắt Tần Vấn Thiên nhắm chặt, lúc này, trên Thiên Bi, cổ niệm mãnh liệt, lực lượng khổng lồ khủng bố điên cuồng càn quét, trong đầu hắn giống như xuất hiện một tà yêu khủng bố, muốn xé rách cả người hắn, cái đó giống như không phải hư ảo, mà là chân thật tồn tại, đồng thời, còn có một lực lượng ngủ mơ đáng sợ, muốn làm hắn ngủ say.

Lần đầu tiên, Tần Vấn Thiên cảm nhận được võ đạo ý chí của mình công kích, võ đạo ý chí của hắn hóa thành cổ niệm khủng bố, muốn lau đi ý niệm của hắn.

Tần Vấn Thiên lúc này, giống như đặt mình trong một mảng không gian độc lập, mảnh không gian kia, là võ đạo ý niệm của hắn biến thành, hắn khoanh chân ngồi, mà ở trên không, có ba tà niệm hắn, bóng người của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.