Thái Cổ Thần Vương

Chương 424: Chương 424: Ta sẽ không thua.




Giờ khắc này, ý niệm của hắn, đang chống lại ba bản thân.

- Cổ niệm như lực, cổ niệm như mộng, cổ niệm như yêu.

Ý niệm không gian kia, Tần Vấn Thiên nhìn ba bóng người ngăn cản ở trước mặt hắn, giống như khó có thể vượt qua.

- Ngươi nếu lên thêm một bước, tất đoạn võ đạo ý chí của ngươi, trảm ý niệm ngươi, diệt tính mạng ngươi.

Chỉ thấy cổ niệm tà ác như yêu kia nói, yêu khí đáng sợ, giống như đang uy hiếp Tần Vấn Thiên.

Bản thân Tần Vấn Thiên cũng cảm giác được, mỗi một bước hắn đi lên trên, cổ niệm liền càng mạnh, nếu lại lên trên một bước nữa, chỉ sợ cổ niệm này sẽ tới tình trạng cực thịnh.

Tần Vấn Thiên chấp niệm nhắm mắt, trên người hắn có ba loại võ đạo ý chí, không để ý lời đối phương nói một chút nào, vẫn khoanh chân mà ngồi như cũ.

Hồi lâu sau, mắt hắn đột ngột mở, chấp niệm khủng bố vô cùng, muốn đánh vỡ tầng mây này, vang thùng một tiếng, cuồng phong gào thét, thân thể Tần Vấn Thiên lại không có chút dao động, ở trong không gian đó, cổ niệm như lực lại lần nữa mạnh lên, trấn áp xuống, giống như hóa thân một cổ sơn, một mảng trời, nghiền áp ý niệm của Tần Vấn Thiên.

- Thùng! Ý niệm Tần Vấn Thiên điên cuồng chấn động, luồng cổ niệm như mộng kia xâm nhập đến, thời điểm như vậy, thế mà lại làm cho Tần Vấn Thiên có xúc động đi vào giấc ngủ.

Yêu niệm lại lần nữa công kích, võ đạo ý chí của Tần Vấn Thiên đang run rẩy, nhưng hắn vẫn mở mắt ra từng chút một, há mồm, giống như rống giận, giống như rít gào, lực phá thiên địa, vững vàng đi về phía trước một bước, thùng một tiếng, ý hắn bất khuất.

Mười sáu bậc, bước lên, vững vàng như núi, thân hình bất động.

- Ổn định rồi.

Trong lòng mọi người rung động, Tần Vấn Thiên, thế mà cũng đã xông lên bậc thứ mười sáu, ở trước hắn, ba người Âu Dương Chấn, Tang Lãnh Phong, Tư Đồ Phá, đã vào bậc mười sáu.

- Kế tiếp, đường của ngươi, đã đến cuối.

Tư Đồ Phá thản nhiên mở miệng, lại vẫn có thể nói chuyện, mặc cho ai cũng biết, lời hắn nói, là nói với Tần Vấn Thiên.

Vừa dứt lời, bước chân của hắn đã đi lên bậc mười bảy.

Trong lòng mọi người chấn động, Tư Đồ Phá, đã bước lên bậc mười bảy, còn sót lại một bậc cuối cùng, sẽ đuổi kịp kỷ lục xưa, ở một bậc này, bóng người Tư Đồ Phá ngừng lại, giống như ngừng lại nơi đó, nhưng vẫn như cũ là cao nhất.

- Chỉ sợ lần này Thiên Mệnh bảng chi tranh cuối năm, Tư Đồ Phá sẽ cường thế tham gia, lấy thực lực của hắn, nếu như có thể đột phá đến cảnh giới Nguyên Phủ tầng chín, sẽ có cơ hội xông lên mười hạng đầu.

Tư Đồ Phá, không hổ là thiên tài yêu nghiệt nhất Tuyệt Sanh Kiếm Phái những năm gần đây, hắn đoạt quyền tu hành ở ba mươi sáu ngọn núi Vô Song giới, cảnh giới Nguyên Phủ của Tuyệt Sanh Kiếm Phái xuất hiện phay đứt gãy ngắn ngủi, không có thiên kiêu Nguyên Phủ, Tư Đồ Phá, sẽ cường thế bước vào.

Tiếp theo, Âu Dương Chấn, cũng bước lên bậc mười bảy.

Tang Lãnh Phong không cam lòng yếu thế, võ đạo ý chí phóng thích đến mức tận cùng, có thể trở thành nhân vật thiên kiêu, thiên phú cùng ý chí mạnh mẽ của bọn họ đều là không thể nghi ngờ.

Thân thể Tần Vấn Thiên cũng đã động, bước về phía bậc mười bảy, bước ra một bước này, khoảnh khắc hắn đặt chân bậc mười bảy, thân thể hắn giống như ngừng lại nơi đó, không còn động, hắn vẫn duy trì một động tác, giống như, ngay cả hít thở cũng phải dừng lại.

- Chuyện gì vậy. Vẻ mặt mọi người đọng lại, mấy người trước đó không giống Tần Vấn Thiên, giống như đã chết.

Một canh giờ qua đi, hai canh giờ qua đi, Tần Vấn Thiên vẫn duy trì một động tác kia.

Thẳng đến một ngày sau, Vương Tiêu cũng bị đánh ngã khỏi cầu thang Thiên Bi, Đoạn Thanh Sơn, cũng ở thời điểm xông lên bậc thứ mười tám như bị điện giật, bị quét xuống, bị thương rất nặng.

Tần Vấn Thiên, vẫn còn ở nơi đó bất động.

Người trên Thiên Bi cổ lộ càng lúc càng ít, một đám nhân vật thiên tài chói mắt kia đều đã bị đánh ngã xuống, trong Thiên Mệnh bảng cũng chỉ còn lại có mấy người chói mắt nhất đó còn đang kiên trì.

Hơn nữa, san bằng kỷ lục mười năm đã qua.

Trong mười năm quá khứ, Thiên Bi cổ lộ ba lần mở ra, mười tám bậc thang là cao nhất trong đó, Nhưng không chỉ một người bước lên bậc mười tám, bọn họ đều ở bậc mười tám, không thể tiếp tục đi lên trên.

Mười tám, hai phần, đó là con số song cửu, cái số cực chín thứ hai.

- Ta muốn đi tiếp.

Huyền Tâm vẻ mặt đau khổ nói, nàng cảm giác mình đã sắp chống đỡ không được, bậc mười bảy, là cực hạn của nàng, nàng nếu tiếp tục đi về phía trước, có hai loại khả năng, đột phá cực hạn của mình, hoặc là bị thương nặng.

Hơn nữa nàng cảm giác, khả năng cái sau lớn hơn, đối với Huyền Tâm mà nói, chấp niệm của nàng, cũng không mạnh như người khác, dù sao, nàng là nữ tử, hơn nữa nhỏ tuổi.

Nói xong, hai bàn tay Huyền Tâm đẩy ra, một lực lượng phản chấn cường đại mang nàng chấn về.

Khi bước chân rơi trên mặt đất, thân thể của nàng không ngừng lui về phía sau, nhưng chưa bị thương, đây là chính nàng chủ động xuống, mà không phải bị đánh xuống.

- Huyền Nữ điện tiểu công chúa Huyền Tâm, bậc mười bảy, đã cực kỳ không tệ rồi.

- Phàm Nhạc, hắn còn ở bậc mười bảy kiên trì, còn có Tần Vấn Thiên, Sở Mãng, Âu Dương Cuồng Sinh, bọn họ, đều ở bậc mười bảy, tựa như kẹt ở nơi đó, khó có thể tiến lên.

- Huyền Yên, đã lên bậc mười tám, võ đạo ý chí của nàng cũng là đại viên mãn, cường đại vô cùng.

Ánh mắt mọi người nhìn về phía bóng người Huyền Yên, lại nhìn Phàm Nhạc một cái, chỉ sợ bằng hữu mập mạp này của Tần Vấn Thiên tới cực hạn rồi, phải thua Huyền Yên, dù sao Huyền Yên chính là nhân vật thiên kiêu của Thương Châu thành, xếp hạng mười bảy Thiên Mệnh bảng.

- Phá.

Một tiếng rống giận dữ rung trời truyền ra, mọi người đột nhiên kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy bên cạnh Phàm Nhạc, Sở Mãng dáng người cường tráng kia mái tóc dài bay lên, chỉ thấy hắn mở mắt, trong đôi mắt có mũi tên xuyên thấu Thiên Bi, có đại phủ bổ vỡ thiên địa, bước chân hắn đạp lên trên, trên người, một võ đạo ý chí làm người ta sợ hãi bùng nổ.

Tâm chí kiên, không gì không phá.

Sở Mãng hắn theo đuổi trước nay rất đơn giản, cường đại, trở nên cường đại, mới có thể để đại ca tu hành, để đại ca sẽ không già đi.

Cổ niệm khủng bố chấn động ở trong đầu Sở Mãng, chỉ thấy hai mắt hắn đỏ rực vô cùng, đứng ở đó, ngửa mặt lên trời rít gào, chấp niệm còn, Thiên Bi lại như thế nào, ai có thể diệt hắn?

- Ông!

Giống như có từng mũi tên ý chí khủng bố từ trên người hắn bùng nổ, hóa thành những tia sáng lấp lánh, đó là khí tức đại viên mãn.

Hắn muốn dùng một hệ đại viên mãn, phá vỡ cổ niệm trấn áp.

Cổ niệm này, gặp mạnh thì mạnh, chỉ có thủ vững chấp niệm mạnh nhất, mới có thể không bị khống chế, hoặc là đột phá bản thân, nếu thua, sẽ cực thê thảm, lấy sự điên cuồng của Sở Mãng, hắn nếu không đột phá, chỉ sợ sẽ bị cổ niệm trấn giết chết tươi.

- Ổn định rồi, Sở Mãng, san bằng kỷ lục.

- Ta sẽ không thua.&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.