Phương hướng Trần gia, một người cầm đầu thân khoác hoa phục, trên điêu khắc đồ án mặt trời chói mắt, tỏ ra rất lóa mắt.
- Hoa huynh, Thái Hư thế chất sao không tới?
Trung niên Trần gia nhìn về phía Hoa gia, mở miệng hỏi. Nếu bàn về nhân tài mới xuất hiện, Hoa Thái Hư nên thuộc hạng nhất, hắn hùng bá Thiên Mệnh bảng đã vài năm.
- Thái Hư đang trùng kích cảnh giới, ít ngày nữa có thể phá cảnh vào Thiên Cương tầng hai.
Phương hướng Hoa gia, một người mỉm cười đáp lại, trên mặt mang theo ý kiêu ngạo mơ hồ, khiến vẻ mặt mọi người hơi khựng lại. Hoa Thái Hư không hổ là Thiên Mệnh bảng đệ nhất, hôm nay, không ngờ đã bắt đầu trùng kích Thiên Cương cảnh tầng hai, không thể nghi ngờ đã đang dần dần kéo giãn chênh lệch với người phía sau của Thiên Mệnh bảng.
- Ha ha, xem ra Thái Hư thế chất tương lai nhất định thành hùng chủ một thế hệ Hoa gia.
Người Trần gia cười nói, lấy sự xuất chúng của Hoa Thái Hư, hắn đã bao phủ toàn bộ cùng thế hệ của Hoa gia, thậm chí trưởng bối, nếu lấy tư thái như thế đi tiếp, vị trí lãnh tụ Hoa gia, tương lai nhất định là của Hoa Thái Hư.
- Trần Vương hiền chất sao không phải.
Người Hoa gia khách khí nói.
Đại Nhật Trần gia Trần Vương, không phải là chỉ vị vương giả nào đó trên Thiên Cương bảng, mà là người xếp hạng thứ hai trong Thiên Mệnh bảng, tên họ của hắn là Trần Vương, lời đồn Trần Vương này là về sau đổi tên, gia tộc đổi tên cho hắn đó là ký thác kỳ vọng cao đối với hắn, hy vọng hắn trở thành Đại Nhật Trần gia chi vương.
- Hắn không được, còn kẹt ở Nguyên Phủ cảnh đỉnh phong.
Người Trần gia cười xua tay, nhưng lại tỏ ra có chút nghĩ một đằng nói một nẻo.
- Trần Vương hiền chất ở lại Nguyên Phủ cảnh, tự có tính toán của hắn.
Người nọ của Hoa gia tùy ý cười, hắn là nghe nói, Trần Vương người này vốn đã sớm có thể trùng kích Thiên Cương cảnh, nhưng mà, hắn lại vẫn như cũ là Nguyên Phủ.
- Thạch Phá Thiên hiền chất như thế nào?
Người Trần gia bỏ qua đề tài này, ánh mắt nhìn về phía Thạch gia.
Thạch Phá Thiên, xếp hạng ba Thiên Mệnh bảng.
- Bộ dáng cũ, người phía sau cũng đã đột phá, hắn còn ở Nguyên Phủ tầng chín.
Người Thạch gia thản nhiên đáp lại.
Người phía sau hắn chỉ, chính là người xếp thứ tư Thiên Mệnh bảng, Khâm Thiên Các, Kinh Vũ, đã đột phá đến Thiên Cương cảnh. - Ha ha.
Người Trần gia không thèm để ý cười cười:
- Không biết tiểu bối Vương Thương xếp hạng thứ năm kia thực lực như thế nào, kẻ này là vẫn luôn rất thần bí.
- Chuyện tiểu bối, chúng ta cũng không quản được các ngươi quá nhiều, lần này tranh đoạt Thiên Mệnh bảng, chúng ta làm quần chúng đi.
Lạc Hà giờ phút này lại bình tĩnh mở miệng, nàng vừa mở miệng, nhất thời không ít người nhìn về phía Đan Vương điện.
- Cũng phải, các tiểu bối mạnh nhất Thiên Mệnh bảng, đều ở trong các thế lực hôm nay ở đây, chúng ta chỉ cần xem náo nhiệt.
Trung niên Trần gia giống như không thèm để ý cười, nhưng mỗi lần tranh đoạt Thiên Mệnh bảng, các thế lực lại đều phi thường để ý.
Ở hoàng triều Đại Hạ vẫn luôn có một cái đồn đãi, tranh đoạt Thiên Mệnh bảng liên quan đến vận thế Đại Hạ, hậu bối con em một thế lực nào ở Thiên Mệnh bảng biểu hiện xuất sắc nhất, tranh đoạt ghế càng cao, càng nhiều, vận thế của một thế lực này sẽ đi con đường mạnh lên, mấy thế lực mạnh nhất hoàng triều Đại Hạ này, hậu bối con em trong bọn họ, xưa nay đều có lũng đoạn đối với Thiên Mệnh bảng.
Bảy đại thế lực công tộc cổ hoàng triều của hoàng triều Đại Hạ mở, bọn họ lũng đoạn ghế tam giáp vô số năm, chưa từng có ngoại lệ, loại lũng đoạn này, đặc biệt là lấy mấy thế lực Khâm Châu thành cường thế nhất.
- Lạc Hà, ta nghe nói ngươi thu nữ đệ tử Mạc Khuynh Thành, có được thất khiếu linh lung tâm, hơn nữa có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, còn chưa từng gặp, hôm nay sao không tới.
Có người hỏi Lạc Hà.
- Nha đầu này khổ tâm tu hành, không thích náo nhiệt.
Lạc Hà tùy ý nói, nhưng nàng ở sau khi dứt lời, vẻ mặt liền nghiêm, lại cười nói:
- Nhưng hôm nay, vẫn sẽ đến bái kiến các vị trưởng bối.
Lời của nàng vừa dứt, liền thấy cách đó không xa có mấy bóng người bay tới, chỉ thấy nữ tử phía trước, một thân áo trắng, thanh lệ thoát tục, dung nhan hoàn mỹ không tỳ vết, thế mà tìm không thấy bất cứ chỗ nào để bắt bẻ.
Điều này làm không ít người vẻ mặt hơi nghiêm, mặc dù là các nhân vật trưởng giả kia, cũng nhịn không được trong lòng có chút giật mình, khó trách ngay cả Hoa Thái Hư nhân vật bực này cũng có ý với nàng, nữ tử bực này, lại có thất khiếu linh lung tâm thiên phú bực này, có thể nào không khiến người ta thích.
Về phần hậu bối con em các thế lực lớn, ánh mắt càng đọng lại, nhìn dung nhan như tiên tử kia, nhịn không được tim đập thình thịch.
Con người đều thích cái đẹp, vô luận là người thiên phú trác tuyệt, hay là hạng người hèn hạ kém tài, đều không có ngoại lệ.
Nhược Hoan húc húc cánh tay Tần Vấn Thiên, khiến Tần Vấn Thiên cười khổ nhìn nàng một cái, thấp giọng nói:
- Tỷ, tỷ cũng đừng quấy nữa.
- Cô ấy tựa như so với trước kia đẹp hơn vài phần, chẳng lẽ tu hành thực có hiệu quả dung nhan mỹ nhân, xem ra ta cũng cần cố gắng.
Nhược Hoan cười nhẹ nói, Mạc Khuynh Thành hôm nay, trên người như có hào quang kỳ diệu.
Chỉ thấy Mạc Khuynh Thành tới phương hướng Đan Vương điện, nhìn Lạc Hà hơi hạ thấp người, hô:
- Sư tôn.
- Ừm, Khuynh Thành, mau ra mắt các vị trưởng bối.
Lạc Hà khẽ gật đầu, Mạc Khuynh Thành nhìn mọi người hơi hạ thấp người, nhất cử nhất động đều tao nhã, lay động lòng người, thậm chí không ít thanh niên hậu bối mắt cũng dại ra, như là tìm được người tình trong mộng.
- Khuynh Thành bái kiến các vị trưởng bối.
Mạc Khuynh Thành thấp giọng nói, sau đó bước nhẹ, tới phía sau Lạc Hà ngồi xuống, chỉ thấy ánh mắt nàng nhướng lên, nhìn về phía Âu Dương thế gia, thấy Tần Vấn Thiên đang nhìn mình, trong đôi mắt đẹp kia của nàng thế mà lại có một ý cười khẽ chợt lóe rồi biến mất, khiến Tần Vấn Thiên sửng sốt, trong lòng chảy qua một dòng nước ấm, thần thái như vậy, giống như khiến hắn về lại trước kia.
Có không ít thanh niên dụi dụi mắt, vừa rồi là chuyện gì, là bọn họ nhìn lầm rồi?
- Lạc Hà, chúc mừng ngươi thu đệ tử tốt, chỉ là không biết có ý trung nhân hay chưa, nếu chưa có, có thể xem con em Trần gia ta một chút hay không?
Trung niên Trần gia cười nói.
Lạc Hà đang muốn nói chuyện, lại nghe Mạc Khuynh Thành mỉm cười nói:
- Bẩm tiền bối, ta có ý trung nhân rồi.
- Ồ?
Vẻ mặt trung niên Trần gia sửng sốt, mọi người ở đây ánh mắt cũng đều ngây ra, chẳng lẽ Mạc Khuynh Thành thật sự coi trọng Hoa Thái Hư, nhưng lấy thiên tư của Hoa Thái Hư, quả thật hai người tương đối thích hợp.