Thái Cổ Thần Vương

Chương 1117: Chương 1117: Triều đại mới (1)




Cách Đế Tinh Học Viện không xa, trên hư không, có một mảnh không gian ba động cường liệt, ở trong mảnh hư không này, có hai bóng người xuất hiện.

Một người trong đó, chính là một vị lão giả khoác hoa bào, ông ta nhắm mắt đứng đó, chẳng qua chỉ yên tĩnh đứng ở đó, giống như thờ ơ đối với tất cả mọi thứ, điều mà ông ta quan tâm, chỉ có cô gái đang đứng ở bên cạnh.

Cô nương này rất đẹp, nàng mặc một bộ thanh y đơn giản, yên lặng nhìn chăm chú vào tất cả mọi chuyện xảy ra ở Đế Tinh Học Viện, từ đầu đến cuối cũng chỉ yên tĩnh đứng, ngẫu nhiên khóe mắt sẽ hơi nhảy lên, cặp kia con ngươi lành lạnh xinh đẹp giống như lộ ra chút thương cảm nhàn nhạt.

- Đại Hạ đã nhất thống, chuyện công chúa muốn xem cũng đã xem xong,, phải chăng công chúa nên theo ta quay về gia tộc?

Lão giả bình tĩnh nói, cô gái này chính là Thanh Nhi.

Thanh Nhi giống như không nghe được lời ông ta nói, ánh mắt chậm rãi chuyển qua nhìn về phía lão giả, giọng nói của nàng vẫn là lạnh như băng.

- Từ nhỏ ta đã bị đưa đến nơi này, cần gì phải đưa ta quay về.

- Năm đó là thời gian Đại Đế đang tranh vị, lúc nào cũng có thể gặp phải nguy cơ sống chết, sao nhẫn tâm cuốn công chúa vào sóng gió, sự thực cũng chứng minh Đại Đế anh minh, lúc đoạt vị thì Đại Đế suýt nữa bỏ mạng, tranh đấu như vậy quá khốc liệt rồi, giằng co ròng rã hơn hai mươi năm, Đại Đế mới tranh được Đế vị, thống ngự Tiên quốc, bây giờ, sao nhẫn tâm để cho công chúa chịu khổ ở bên ngoài.

Lão giả cung kính nói, Thanh Nhi vẫn lạnh lùng nói.

- Ta không khổ.

- Công chúa, Hoàng Cực Thánh Vực chẳng qua là một vực địa xa xôi, ngày trước đưa người đến đây là để cho người ta không tìm được tung tích công chúa, tu vi của người nơi này quá yếu, nếu ở lâu sẽ gặp giới hạn cho việc tu hành.

Lão giả tiếp tục khuyên nhủ.

- Huống hồ ngày trước công chúa đã từng đồng ý với lão nô, Đại Đế vì công chúa mà dấy lên sóng gió ngập trời, bắt được kia Tiên pháp, bây giờ công chúa lại không muốn theo ta trở về, ngài nói lão nô làm sao khai báo với Đại Đế đây.

Thanh Nhi vẫn lạnh lùng như trước, quay đầu lại nhìn về phía Đế Tinh Học Viện, thấp giọng nói.

- Đợi mấy ngày nữa đi.

- Được rồi.

Lão giả cười khổ lắc đầu, mở con mắt ra quét nhìn hư không, trong lòng thầm than.

Nữ tử dễ dàng bị vây vào một chữ tình, đây là sự yếu thế trong tu hành giới của nữ nhân, chém không đứt, hình như công chúa đã có tình cảm với thanh niên này mất rồi, năm đó nàng muốn Đại Niết Tiên Pháp chính là vì người này, nhưng mặc dù người này có thiên tư phi phàm, nhưng chênh lệch địa vị quá lớn so với công chúa, nếu như công chúa có ý, Đại Đế sẽ ra chiếu lệnh, chọn rể cho công chúa, đủ đủ để oanh động khắp thiên hạ, khi đó thì dạng gì yêu nghiệt gì mà không có.

Lúc lão giả vừa mới quét mắt qua một cái, trong Đế Tinh Học Viện, phía trên lễ đài, chân mày Dược Hoàng cau lại, hắn lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía hư không? Nhưng cũng nhanh chóng thu hồi tầm mắt, tiếp tục cười tươi nhìn đôi nam nữ đang dắt tay nhau.

Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành lôi kéo tay nhau đi về phía các vị trưởng bối, mọi người cùng nhau đứng dậy.

- Nhìn thấy hai người các ngươi như vậy, đúng là muốn trẻ lại như xưa.

Dược Hoàng mỉm cười nói, Dược Hoàng đã quá già rồi, nghe nói hắn sống còn lâu hơn cả Thánh Hoàng Hoàng Cực Thánh Tông.

Diệp Thanh Vân cũng là nhân vật thành danh trong Hoàng Cực Thánh Vực, cổ quốc Nhân Hoàng, nhưng Dược Hoàng có thể trực tiếp gọi hắn là Tiểu Diệp, Diệp Thanh Vân vẫn không tức giận nổi, hết cách rồi, tuổi tác của Dược Hoàng đặt ở kia, dù trên phương diện luyện đan, hay là thực lực thì cũng hơn hẳn một bậc, rất nhiều năm trước đã bước ra khỏi Thiên Tượng cảnh đỉnh phong, hình như lâu lắm rồi không ra tay, nghe đồn qua vài lần đại nạn buông xuống cũng không chết được, bây giờ không có ai biết được thực lực chân chính của Dược Hoàng mạnh bao nhiêu.

Hắc bá đi đến bên cạnh Tần Vấn Thiên, một tay sửa sang lại quần áo cho Tần Vấn Thiên, vỗ vỗ bờ vai hắn, nói.

- Từ hôm nay trở đi, con đã là người có gia đình rồi, đã chân chính trưởng thành, cha mẹ con sẽ nhìn thấy con lớn lên thành một nam nhân chân chính, đầu đội trời, chân đạp đất, Hắc bá cũng vui mừng cho con.

- Con hiểu rồi.

Tần Vấn Thiên gật đầu, hắn cầm lấy Hắc bá tay, sau đó vươn ra hai tay, sau đó thay Hắc bá sửa sang lại cổ áo, lập tức đi lên trước ôm lấy Hắc bá.

- Cảm ơn người, kỳ thực, Vấn Thiên luôn xem người là cha của con.

Bị Tần Vấn Thiên ôm thật chắc, cơ thể Hắc bá nhịn không được run rẩy, con mắt lập tức đỏ bừng, lại nhịn không được rơi xuống hai giọt nước mắt, nam nhi tốt cũng sẽ chảy nước mắt, hi vọng mấy chục năm, đều ký thác trên người Tần Vấn Thiên, sao ông không xem hắn như con trai mà chăm sóc chứ.

- Chủ nhân, phu nhân, Vấn Thiên nó lớn thật rồi, nó sẽ không để cho các ngươi thất vọng, hắn sẽ làm những người kia hối hận.

Hắc bá mắt đỏ lên, nhìn bầu trời, trong lòng nói nhỏ.

Con trai của Tần Viễn Phong, làm sao có thể yếu kém, cuối cùng sẽ có một ngày, hắn cũng sẽ làm cho Tiên Ma phải khóc than, để cho Thần tộc phải run rẩy.

Hai người tách ra, Tần Vấn Thiên lại đi đến trước mặt Tần Xuyên, cười nói.

- Nghĩa phụ.

Nói xong, hắn cũng và Tần Xuyên ôm nhau, Tần Xuyên vỗ bờ vai Tần Vấn Thiên, con mắt ửng đỏ, trong lòng cũng rất cảm động, tiếc nuối duy nhất của hắn chính là Tần Vấn Thiên không phải là con trai ruột, cảm tình của hắn đối với Tần Vấn Thiên, tuyệt đối không thua giữa hắn và Tần Dao, đều xem như con đẻ.

Sau này có thể Tần Dao sẽ tiếp tục làm bạn ở bên cạnh hắn, tìm một người đàn ông tốt gả cho, nhưng sẽ không cách hắn quá xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.