Thái Cổ Thần Vương

Chương 1116: Chương 1116: Hứa hẹn một đời (2)




- Thực lực Mộ Phong còn chưa mạnh, độc của hắn các ngươi vẫn là có thể bức ra, nhưng mà, các ngươi phải tự mình dẫn độc vào máu, dẫn vào toàn thân, từ nay về sau mạng của các ngươi, sẽ nằm trên tay Mộ Phong, đương nhiên, các ngươi có thể không theo, lựa chọn chết đi.

Giọng nói của Tần Vấn Thiên hiện lên ý lạnh, sắc mặt các bá chủ Đại Hạ vẫn tái nhợt như cũ, nhưng lại nổi lên một tia cảm giác vô lực, chỉ có thể không cam lòng gật đầu, chết đi sao, bọn hắn vẫn không nỡ.

Lấy thiên tư của Tần Vấn, hắn sẽ không ở lại Đại Hạ lâu, chỉ cần bọn hắn nghe theo hiệu lệnh của Thương Vương Cung, Tần Vấn Thiên sẽ không làm gì bọn họ, còn chuyện giải độc, sau này đi kéo quan hệ với Tần Vấn Thiên, giảm bớt sự cừu hận lúc này đi.

Mộ Phong đi lên trước, bắt đầu ban thưởng độc dược, những nhân vật bá chủ này từng người một nhận lấy, không ai chống cự việc uống vào Huyết độc, loại Huyết độc này cực bá đạo, hơn nữa còn dùng máu của Mộ Phong dẫn dắt, một khi tỏa ra đến huyết dịch và lục phủ ngũ tạng của bọn họ, Mộ Phong có thể khống chế độc tố phát tác, từ đó khống chế tính mạng của những người này.

Trong mắt Hắc bá lóe lên một chút yên tâm, Tần Vấn Thiên đúng là lớn thật rồi, không giết những người này, thì chắc chắn phải khống chế được, nếu không sẽ khó khăn nắm lấy, bọn họ thay đổi thất thường, mặc dù hôm nay bọn họ có thể thần phục, sau này nếu có cơ hội giết chết Tần Vấn Thiên, bọn họ sẽ không khách khí, nếu không giết, chắc chắn phải nắm giữ tính mạng của bọn họ trong tay.

Những bá chủ này không có người nào dám ngỗ nghịch, sau khi tất cả mọi người dẫn độc nhập thể, rất nhanh từng người đèu có phát đen, Mộ Phong nhắm mắt lại, trên thân tỏa ra hắc mang cường liệt, lập tức những hắc khí trên thân bọn họ càng ngày càng mạnh, một lúc lâu Mộ Phong mới dừng lại, nhìn Tần Vấn Thiên nói.

- Có thể.

- Trở về, sau ba ngày đi đến chầu trước Đại Hạ Hoàng cung chờ mệnh lệnh.

Tần Vấn Thiên vung bàn tay lên.

Sắc mặt của những nhân vật bá chủ này biến ảo, bọn họ đã quy thuận, vốn nghĩ muốn để lại một ấn tượng tốt, nhưng không ngờ rằng Tần Vấn Thiên không cho bọn họ tham gia tiệc cưới, chưa ăn đã phải phắn.

Rất nhanh, bóng dáng của bọn họ đã đi xa, thỉnh thoảng có vài bá chủ nhìn nhau, mỗi khi muốn nói điều gì, lại không biết mở miệng thế nào, cuối cùng chỉ có thể thở dài một tiếng.

- Cũng không có gì, chẳng qua là bị khống chế mà thôi, thì giống như là quy thuận đi, chúng ta không phản kháng, Tần Vấn Thiên sẽ làm gì chúng ta.

Lão tổ Thạch gia tự an ủi mình.

- Hắn không thèm làm mới đúng.

Có người thở dài.

- Đúng vậy, căn bản là hắn khinh thường làm vậy.

Lão tổ Hoa gia buồn bực nói, Quân Ngự đại biểu cho Hoàng Cực Thánh Vực tìm bọn họ, ngay cả Hoa Thái Hư bây giờ cũng là đệ tử Hoàng Cực Thánh Vực, bọn họ thầm nghĩ phải sắp xếp thế nào mới có thể đứng chung một chỗ với bá chủ Đại Hạ, không ngờ rằng lại rơi vào cục diện này.

- Bây giờ chúng ta nên làm như thế nào?

Có người hỏi.

- Ta có việc, đi trước một bước.

Đúng lúc này, một thế lực cấp độ bá chủ Binh Châu Thành nhanh chóng rời đi, chuyện này làm cho người ta híp mắt suy đoán.

- Ta cũng có chuyện.

Lại có mấy vị cường giả Thiên Tượng rời đi.

- Những lão hồ ly này.

Ánh mắt của những người khác lóe lên, lập tức bọn hắn đưa mắt nhìn hướng trong đám người một vị cường giả, Binh Châu Thành Vương gia một vị khác Thiên Tượng nhân vật.

Vương gia lão tổ bị Tần Vấn Thiên giết, thù này là kết xong, Tần Vấn Thiên cũng nói là muốn xử lí Vương gia, loại chuyện phía sau này, nếu bọn họ giúp Tần Vấn Thiên xử lí, chẳng phải là rất tốt hay sao?

Tần Vấn Thiên không ngờ rằng, vừa hạ độc cho những người này, những lão hồ ly kia lập tức bắt đầu lục đục với nhau, nghĩ cách xử lí Vương gia để lấy lòng hắn, thật đúng là lòng người khó lường, trước đây không lâu, Vương gia vẫn là đồng minh của bọn họ.

Hôn lễ vẫn tiến hành ở Đế Tinh Học Viện như trước, dưới ánh mắt chúc phúc của tất cả mọi người, Tần Vấn Thiên nắm tay Mạc Khuynh Thành, lễ bái cha mẹ, sau đó làm lễ bái thiên địa.

Dựa theo lễ nghi Sở Quốc, đầu đại hôn bái thiên, sau bái địa, thứ ba mới bái cha mẹ.

Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành lại bái cha mẹ hai bên, sau đó mới bái thiên địa, cha mẹ cao hơn trời.

Sau khi xong việc, Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành đi đến bên cạnh lễ đài, nói.

- Rượu.

Nhược Hoan bên cạnh cười khanh khách đưa lên, Tần Vấn Thiên tưới một bầu rượu lên hư không, sau đó cùng với Mạc Khuynh Thành cầm một chén rượu, nói.

- Khuynh Thành, ta không biết cha mẹ ruột ở phương nào, nhưng hôm nay, hai người chúng ta cùng mời cha mẹ ta một chén.

- Dạ.

Mạc Khuynh Thành gật đầu, hai người nhìn trời uống cạn rượu trong ly, sau đó nhìn về phía trước hành lễ, sau đó mới tay nắm tay, nhìn nhau cười một tiếng.

- Đời này không rời xa nhau.

Tần Vấn Thiên nhìn Mạc Khuynh Thành, ôn nhu nói.

- Nguyện sống chết có nhau.

Mạc Khuynh Thành đáp lại, lời nói thật đơn giản, nhưng là hứa hẹn một đời!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.