Tần Vấn Thiên cúi đầu nhìn mới phát hiện ra những người kia đã biến mất rồi, trong lòng có chút không bình tĩnh nổi, thì ra là không chỉ có cha mẹ hắn, mấy người Hắc bá cũng luôn yên lặng ở bên cạnh nhìn chăm chú vào hắn.
Hôm nay là ngày đại hôn của hắn, Hắc bá đưa lễ vật của mẹ đến, có lẽ còn dẫn theo những thuộc hạ trung thành của cha nữa.
Tần Vấn Thiên bỗng nhiên nhìn Dược Hoàng, trong mắt của hắn hiện lên một tia cười nhẹ, lại nhìn Mạc Khuynh Thành, hình như hắn biết hết chân tướng của tất cả mọi chuyện rồi.
Khó trách Dược Hoàng nhìn hắn với cặp mắt khác xưa, hơn nữa còn giúp đỡ hắn nhiều như vậy, có lẽ vì hắn vừa vặn là người yêu Mạc Khuynh Thành, nhưng chỉ lí do đó thì Dược Hoàng cũng không giúp đỡ mình nhiều đến thế? Thậm chí không tiếc mà đứng về phía đối lập với Hoàng Cực Thánh Tông?
Tần Vấn Thiên cũng không phải là kẻ ngu si, hắn có thiên tư, nhưng trên thế giới này, những người cao cao tại thượng kia không chỉ nhìn vào thiên tư của ngươi, ngươi có thiên tư thì có có quan hệ gì với người khác? Vì sao phải giúp ngươi, chiếu cố ngươi, thậm chí vì ngươi đắc tội đại địch.
Chỉ có một cái khả năng, Hắc bá và Dược Hoàng biết nhau, hơn nữa, vì sao lúc trước hắn không chết ở Đan Vương Điện, chỉ có Thanh Nhi cứu hắn sao?
Lúc đó Thanh Nhi nói có thể Mạc Khuynh Thành còn sống, có lẽ nàng đã thấy được một vài thứ, lúc này Tần Vấn Thiên phỏng đoán, Khuynh Thành được Hắc bá và những người này đưa đi Dược Hoàng Cốc, sau đó, nàng được Dược Hoàng thu làm đệ tử.
Cứ như vậy, tất cả mới có lời giải thích hợp lí, trong thư của Dược Hoàng mới có thể tự tin như vậy, bởi vì hắn đã sớm biết được mấy người Hắc bá đến đây, nên mới ở lại Sở Quốc.
Tần Vấn Thiên đang nghĩ, ngày ấy Ám Ảnh Tôn Chủ ám sát mình, có lẽ Hắc bá cũng ở đó, những người này đúng là nhịn thật tốt, mặc dù mình gặp phải nguy hiểm như vậy, bọn họ đều sững sờ nhưng chưa hề đi ra, nghĩ vậy trong mắt của hắn hiện lên một bóng người, đó là một người đỉnh thiên lập địa, vừa thiết huyết vừa nhu tình, ông nói cho hắn biết, nam nhi phải tự mình cố gắng; ông muốn hắn hỏi bầu trời này, hỏi thương khung này, ai là chủ nhân chìm nổi.
- Cha, mẹ, con trai chắc chắn sẽ không làm cho hai người phải thất vọng.
Tần Vấn Thiên ngóng nhìn thiên khung, giống như có thể thấy hai bóng người kia đang chăm chú vào hắn, nhìn hắn trưởng thành.
Trở thành Tiên, mới có tư cách trở thành Cường Giả, mới có thể biết chuyện của cha mẹ sao!
- Hắc bá, Dược Hoàng tiền bối, nghĩa phụ, mọi người đều ngồi xuống đi, hôm nay, mong mọi người làm chứng cho ta và Khuynh Thành.
Tần Vấn Thiên cười nhìn mọi người.
- Ha ha, được, thấy được đại hôn của ngươi và Khuynh Thành, ta rất hài lòng, hôm nay ta không có cái gì cho ngươi, nên đành dẫn một vài người đến, sau này, ngươi sẽ đến làm thống lĩnh bọn họ.
Diệp Thanh Vân mở miệng nói, lập tức có một nhóm người đến trước lễ đài, quỳ một chân trên đất nhìn Tần Vấn Thiên, cung kính hô.
- Bái kiến chủ nhân.
- Bọn họ đều có cảnh giới Thiên Tượng, ta cũng không ép buộc bọn họ, bọn họ đi theo ta là để báo ân, nếu có một ngày, ngươi cảm thấy giữ lại bọn họ cũng không có ý nghĩa nữa, thì thả tự do cho bọn họ là được.
Diệp Thanh Vân vẫn hào khí như trước, Tần Vấn Thiên gật đầu, vừa vặn, hắn khuyết thiếu một quân đoàn có khả năng thống ngự Đại Hạ, có những người này, có thể làm cho Đại Hạ quân đoàn phát triển hơn.
- Đứng lên đi.
Tần Vấn Thiên phất phất tay, lập tức mọi người đứng thẳng lên, lui ra ở một bên.
Những bá chủ Đại Hạ kia đã sớm sợ mất mật, cái này mà kêu không có gì tốt tặng? Vừa ra tay đã đưa một tiểu quân đội Thiên Tượng cảnh?
Bọn hắn đều ở đây đều âm thầm đổ mồ hôi trong lòng, ngay cả ý định muốn chết cũng có rồi, từng người một run rẩy đứng ở đó, không người nào dám di chuyển, bọn họ vốn dĩ dựa vào Quân Ngự, nhưng hắn lại bị người ta trực tiếp quét ngang giết chết tại chỗ, đáng thương Quân Ngự là đệ tử Hoàng Cực Thánh Tông hung hăng càn quấy đến, lại bị người khác giết hắn như giết một con kiến hôi, đúng là số nhọ.
Dược Hoàng, Hắc bá, Diệp Thanh Vân đều ngồi xuống, mấy người Tần Xuyên đều chủ động đứng lên đi xuống, tỏ vẻ tôn trọng, tuy rằng bọn họ cũng rất thân cận với Tần Vấn Thiên, nhưng đều không bằng được địa vị của Hắc bá ở trong lòng Tần Vấn Thiên, lão nhân này từng dùng mười mấy năm chăm sóc Tần Vấn Thiên, phần cảm tình này có lẽ không có ai có thể so sánh được.
Huống hồ, thân phận địa vị của những người này, đều là người mà bọn họ có thể so sánh, mặc dù mấy người Dược Hoàng cũng không nghĩ nhiều như vậy
- Đều là người một nhà cả, tùy tiện ngồi xuống đi.
Dược Hoàng cười cực kỳ hiền lành nói, mọi người lập tức đều nở nụ cười, cũng không có nghĩ nhiều như vậy nữa, ai cũng cùng nhau cũng xếp hàng ngồi, không phân biệt gì về chủ yếu và thứ yếu.
Lúc này Tần Vấn Thiên mới đưa mắt nhìn những bá chủ Đại Hạ kia, hắn mở miệng nói.
- Ta đã cho các ngươi cơ hội, vì một Đại Hạ hùng mạnh, ta vốn không muốn động đến các ngươi, chỉ cần các ngươi làm bản thân mình lớn mạnh, làm cho thực lực Đại Hạ ta không ngừng trở nên mạnh mẽ, nhưng, các ngươi lần một đến lần hai, lần hai đến lần ba, không buông tha cho việc giết ta, như vậy, ta cũng không cần phải ... nhẫn nhịn các ngươi thêm nữa rồi.
Lời Tần Vấn Thiên vừa nói ra, sắc mặt các bá chủ Đại Hạ trắng bệch trong nháy mắt, Thạch gia lão tổ thấy vậy vội nói.
- Tần Vấn Thiên, việc đã đến nước này, ta không muốn nói thêm gì nữa, nhưng ngươi cần gì phải tuyệt tình như vậy, chúng ta nguyện ý thần phục Thương Vương Cung, chuyện này dừng ở đây chẳng phải rất tốt sao.
- Chuyện cười.
Tần Vấn Thiên vung tay lên.
- Ta còn chưa nói muốn nhất thống Đại Hạ, các ngươi đã vài lần liên thủ đối phó ta, ngay ở trước đây không lâu, ta đã cho các ngươi cơ hội, nhưng chuyện bây giờ đã hoàn toàn sáng tỏ, biết không thể làm nổi, lại còn nghĩ bản thân lùi bước được sao? Thắng làm vua thua làm giặc, không thắng nổi, lại muốn lùi, các ngươi nghĩ thật là buồn cười.
Lời nói của Tần Vấn Thiên làm cho mọi người có cảm giác lạnh thấu xương từ đầu đến chân, đúng vậy, thắng làm vua thua làm giặc, Tần Vấn Thiên muốn nhất thống Đại Hạ, nếu bọn hắn có năng lực giết chết Tần Vấn Thiên, bọn họ sẽ thắng, vài lần giết cũng không giết nổi, lại muốn toàn thân rút lui, Tần Vấn Thiên có đồng ý hay không?
- Nhưng mà, ta sẽ không giết các ngươi.
Đúng lúc này, tiếng nói của Tần Vấn Thiên làm cho con mắt đám người kia khôi phục lại một tia thần thái.
- Mộ Phong.
Tần Vấn Thiên hô lên.
Mộ Phong đi ra, đứng sau lưng Tần Vấn Thiên.
- Không phải lúc trước ngươi nghiên cứu ra một loại Huyết độc sao, ngươi cho bọn họ dùng đi, từ nay về sau, những thế lực bá chủ Đại Hạ, sẽ do ngươi thống ngự.
Tần Vấn Thiên mở miệng nói, trong thần sắc Mộ Phong hiện lên lãnh quang, nhìn chằm chằm những bá chủ Đại Hạ đó, chậm rãi đi lên trước.