Thái Cổ Thần Vương

Chương 446: Chương 446: Tru Tâm Cổ Chung (2)




Hai người trước mắt, một tu hành Loạn Thiên Ma Công, người kia tu hành Ỷ Thiên Kiếm Pháp, Tần Vấn Thiên quát lớn một tiếng, hai người, thế mà thật sự dừng tay?

Một màn như vậy, không thể không nói có chút quỷ dị.

Ngay cả bản thân Tần Vấn Thiên nhìn thấy uy lực một tiếng quát này cũng sửng sốt, trong ánh mắt mơ hồ có một sự sắc bén. Thân phận Vân Mộng Di, hắn vẫn như cũ đoán không ra, nhưng người áo bào đen này đột nhiên xuất hiện, chặn đứng Trảm Trần, chẳng lẽ thật sự vì giúp hắn hay sao?

- Ngươi nhận ra ta?

Tần Vấn Thiên nhìn về phía người áo bào đen hỏi.

Đôi mắt thâm thúy của người áo bào đen nhìn quét Tần Vấn Thiên một cái, ma khí tràn ngập, chỉ thấy hắn đột nhiên xoay người, bước chậm rời đi, thế mà cứ như vậy rời khỏi.

Vân Mộng Di muốn đuổi theo, lại thấy Tần Vấn Thiên nói:

- Ngươi đứng lại.

Vân Mộng Di dừng bước chân, nhìn về phía Tần Vấn Thiên, lại thấy Tần Vấn Thiên hỏi:

- Ngươi rốt cuộc là người nào, vì sao phải đi theo ta?

Ánh mắt lạnh như băng nhìn quét Tần Vấn Thiên một cái, sau đó Vân Mộng Di cất bước rời khỏi, khiến Tần Vấn Thiên xấu hổ đứng đó, nhìn Âu Dương Cuồng Sinh nhún vai.

Hai người này, hoàn toàn nhìn không thấu.

- Chúng ta trở về đi.

Âu Dương Cuồng Sinh mở miệng nói, hai người cùng nhau rời khỏi nơi đây, rất nhanh, tin tức chiến đấu vừa rồi đã truyền ra ngoài, nhưng nhân vật chính của sự tình Tần Vấn Thiên ngược lại bị biến thành bên lề, không có ai chú ý hắn, tin tức Loạn Thiên Ma Công xuất hiện lại dẫn phát chấn động không nhỏ.

Ngoài ra, còn có lời đồn, một nữ tử như băng tuyết sử dụng kiếm thuật, vô cùng có khả năng là Ỷ Thiên Kiếm Pháp.

Tần Vấn Thiên trở về chỗ ở, tự nhiên tránh không được thảo luận với Nhược Hoan một phen việc Sở quốc, cũng không biết ngày nay Sở quốc học viện Đế Tinh thế nào, còn có ở trong Thiên Ung thành, cũng có người thân hắn nhớ nhung.

Nhưng Nhược Hoan biết cũng không nhiều, nàng chỉ rõ, Sở Vô Vi đang ra sức phục hưng học viện Đế Tinh, muốn làm Sở quốc quốc lực cường thịnh.

Sau khi tán gẫu, Tần Vấn Thiên liền trở về sân của mình.

Bóng đêm như mực, trong biệt viện, Tần Vấn Thiên khoanh chân ngồi, việc hôm nay, với hắn có xúc động không nhỏ.

Mạc Khuynh Thành bình yên vô sự, tự nhiên làm trong lòng hắn nhẹ nhàng thở ra, nhìn thấy nàng mạnh khỏe, Tần Vấn Thiên cũng an tâm.

Nhưng, hôm nay sự cường đại của Trảm Trần, làm hắn cảm giác được uy hiếp không nhỏ, huống hồ trận chiến hôm nay, Trảm Trần nhất định chưa phát huy ra toàn bộ con bài chưa lật của bản thân.

Vân Mộng Di, người áo bào đen thần bí, đều cực kỳ cường đại.

Còn có Trích Tinh phủ Dương Phàm, Hoa gia Hoa Phong lúc trước, chỉ sợ đều càng thêm đáng sợ, mà mục tiêu của hắn lần này, chính là cái ghế tam giáp trong Thiên Mệnh bảng, độ khó không thể nói là không lớn.

Dưới bàn tay Tần Vấn Thiên xuất hiện không ít tinh thạch, chuẩn bị dùng cho tu hành.

Hiện nay tranh đoạt Thiên Mệnh bảng không thể so với trước kia, hắn mặc dù từng vượt qua hai cấp chiến đấu cũng dễ dàng, nhưng hôm nay đối mặt những nhân vật ưu tú nhất đó, tất cả đều tu hành công pháp thần thông cực kỳ lợi hại, hắn không có nắm chắc tuyệt đối.

Bởi vậy, hắn cần tu hành trước một ít thủ đoạn lợi hại.

Kim Hình Thiên Tôn lưu lại Đoạn Thiên Chỉ, công kích cường đại, nhưng tiêu hao đối với Tinh Vẫn Thạch cực kỳ đáng sợ, không thể thường dùng, trừ yêu pháp tám mươi mốt thức, hắn còn cần một ít con bài chưa lật thần thông cường đại.

Hôm nay, ở trong trí nhớ của hắn, có một loại thần thông phi thường lợi hại.

Tinh thần tiểu nhân, là lão cha ma quỷ để lại cho hắn, vẫn luôn là bí mật lớn nhất của Tần Vấn Thiên, hai năm qua, hắn hao phí không ít tinh thạch, kích phát không ít ký ức trong mảnh vỡ tinh thần, trừ nhìn thấy một ít đoạn ngắn ký ức của lão cha ma quỷ, hắn còn chiếm được một thuật thần thông lợi hại.

Thuật này là: Tru Tâm Cổ Chung.

Tru tâm, tên như ý nghĩa, tru diệt trái tim.

Thuật này phải lấy thần văn ngưng tụ cổ chung thần nguyên mới có thể dẫn động, tu hành rất khó, loại cổ chung này, vốn là thần văn cấp ba.

Tần Vấn Thiên thật ra vẫn luôn tu hành loại thần thông này, hôm nay rốt cuộc hoàn thành một bước phi thường quan trọng, ở trong phút chốc, hắn đã có thể ngưng cổ chung thần văn, bảo đảm thuật này có thể nở rộ tùy theo ý muốn.

Thuật này khó khăn, còn có thứ hai, cần mượn dùng quy luật vận động của trái tim, cực kỳ huyền diệu.

Cũng may hôm nay, Tần Vấn Thiên sinh ra lửa nến trong tâm, hắn đoán, có lẽ chính bởi vì vì thế, lão cha ma quỷ mới tu hành thần thông thuật pháp cường đại mà thần bí này.

Tần Vấn Thiên nhắm chặt hai mắt, nhưng trong cơ thể, ánh nến vẫn lẳng lặng thiêu đốt như cũ, Tần Vấn Thiên khiến nó câu thông với thần nguyên, giống như ở trong cơ thể hoàn thành phù hợp, một quá trình này cũng là rất khó, trong nháy mắt, đêm đã khuya.

Trong biệt viện có tiếng vang sa sa truyền ra, khiến lông mày Tần Vấn Thiên khẽ động, đột nhiên, chỉ thấy Tần Vấn Thiên quát một tiếng lạnh lùng, bàn tay vỗ đánh ra, trong tích tắc, thần nguyên bùng nổ, trong hư không thế mà lại xuất hiện một cái chuông cổ hư ảo.

Vân Mộng Di đang nhẹ nhàng bước chậm, đột nhiên cảm giác trái tim rung động một trận, thế mà lại nhảy lên phành phành, đôi mắt đẹp của nàng nháy mắt đọng lại, sau đó nhìn thấy một cái chuông cổ phía trước đánh đến, bàn tay liền đưa ra bắt.

- Thùng!

Một tiếng chuông quanh quẩn trên không, Vân Mộng Di thét lớn một tiếng, trái tim mãnh liệt nhảy lên, giống như bị người ta dùng đao kiếm đâm xuống, mắt đẹp mở ra, vẻ mặt của nàng đột ngột nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên.

Đây là thuật thần thông gì, vậy mà khó giải như thế.

- Ngươi tới làm gì?

Tần Vấn Thiên mở mắt ra, nhìn về phía Vân Mộng Di hỏi.

Vẻ mặt Vân Mộng Di lạnh như băng, nhìn Tần Vấn Thiên, nói:

- Ngươi đây là thần thông gì?

- Tru Tâm Cổ Chung.

Tần Vấn Thiên thản nhiên nói.

- Tru sát, rất mạnh.

Vân Mộng Di mở miệng nói:

- Nếu như thực lực ngươi bước vào Nguyên Phủ tầng tám, thuật thần thông này tu hành mạnh chút nữa, ta chỉ sợ khó có thể thừa nhận chuông cổ liên tục chấn động.

Tần Vấn Thiên không nhiều lời, chỉ nhìn chằm chằm Vân Mộng Di, giờ phút này đang đêm hôm, Vân Mộng Di này chạy tới chỗ hắn ở, muốn như thế nào?

- Ta tuy không phải nghiêng nước nghiêng thành, nhưng tốt xấu cũng coi như mỹ nhân, ngươi không trông đợi ta như thế?

Vân Mộng Di thấy Tần Vấn Thiên vẻ mặt lạnh lùng, không khỏi hỏi.

Tần Vấn Thiên hơi kinh ngạc, ngược lại không ngờ Vân Mộng Di sẽ nói ra lời như thế.

- Cái này không giống như là ngươi mà trước kia ta quen biết.

Tần Vấn Thiên vẫn lạnh nhạt như cũ.

- Trước đó ta chỉ là làm bộ lạnh lùng mà thôi, ngươi nếu thích ta, ta nguyện dâng ra tất cả cho ngươi.

Trên mặt Vân Mộng Di đột nhiên hiện lên một ý cười dịu dàng, chỉ thấy nàng chậm rãi đi về phía Tần Vấn Thiên, hai tay đặt ở trên vai, thế mà lại cởi áo khoác màu trắng của bản thân, nhất thời vai lộ ra ngoài, xương quai xanh gợi cảm nhìn không sót gì, đẹp không sao tả xiết.

Tần Vấn Thiên nhíu mày, Vân Mộng Di này tựa như trở nên càng thêm không bình thường.

- Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?

Tần Vấn Thiên lạnh lùng hỏi.

Vân Mộng Di tùy ý áo khoác màu trắng rơi xuống đất, mang theo thân hình khêu gợi, nàng thế mà lại tới bên cạnh Tần Vấn Thiên, thân thể mềm mại tựa vào trên vai Tần Vấn Thiên, nói:

- Ngươi đối với ta không động tâm một chút nào?

Tần Vấn Thiên xoay người, hai tay đặt ở trên vai mềm mại như không có xương kia, có thể cảm nhận được cảm giác mát mẻ trên da thịt Vân Mộng Di, ánh mắt thăm dò xuống dưới, nhìn về phía nơi mê người kia. Ánh mắt Vân Mộng Di hơi thay đổi.

- Hừ.

Tần Vấn Thiên vung bàn tay, nhất thời cái áo trắng kia bay tới, hắn mang nó phủ ở trên vai Vân Mộng Di, lạnh nhạt nói:

- Nếu không có việc gì mà nói, đừng quấy rầy ta tu hành.

Vân Mộng Di hơi biến sắc, sau đó đứng dậy, phất tay áo lên, cũng không biết có phải trách cứ Tần Vấn Thiên không hiểu phong tình hay không!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.