Ánh mắt của Tấn Vấn Thiên nhìn về phía trước, yêu kiếm này thật là ngạo nghễ, hắn đã sớm biết về điểm này, trước đây khi hắn rút kiếm từ Bái Kiếm Thành, không huyết tế, yêu kiếm không chịu ra, yêu kiếm này còn kiêu ngạo hơn cả con người, Tần Vấn Thiên chưa gặp người nào kiêu ngạo như vậy, càng không nói đến kiếm.
- Kiếm này không tầm thường, chắc chắn có lai lịch kinh người.
Trong lòng Tần Vấn Thiên nói nhỏ, nếu lai lịch không kinh người, đâu dám nói hận trời quá thấp.
- Yên tâm, ta nhất định không làm nhục danh tính của ngươi, chỉ là ngươi dự định theo ta như thế này sao?
Tấn Vấn Thiên thản nhiên nói, thân yêu kiếm dài mấy ngàn thước, khống chế thế nào?
- Mặc dù ta tình nguyện cho ngươi nhìn thấy, nhưng ta sẽ không chủ động dùng lực của ta trợ giúp ngươi, ta muốn xem thử ngươi sẽ thực hiện lời nói ngông cuồng ngày hôm nay như thế nào?
Trên thân yêu kiếm, kiếm khí giống như muốn phá vỡ cửu thiên, chỉ thấy nó kêu to một tiếng, trong phút chốc, giông bão hủy diệt đáng sợ xé tan mặt đất, bóng người vô tận trên Đan Vương điện ngẩng đầu, nhìn thấy trận gió bão này tràn tới, trong mắt chỉ còn sự tuyệt vọng.
Một đường ánh sáng mạnh đâm rách thiên địa hư không, đột nhiên Tấn Vấn Thiên phát hiện, thanh kiếm lớn ngàn thước đã hóa thành một trận gió xanh dài ba thước với ánh sáng trắng chói lóa, khí tức yêu dị vô tận tràn ngập, giống như một thanh tà kiếm vậy.
Kiếm này yêu tà vô cùng lao về phía xa, chỉ thấy nó trực tiếp đâm thẳng vào Đan Vương điện, đại điện cao vút xông thẳng vào trời cao này, không chỉ đâm vào trong đó, nó đi qua nơi nào, nơi đó đều hóa thành đống đổ nát, khi thanh kiếm này đâm vào Đan Vương điện, cổ điện đã biến mất không thấy bóng dáng, Đan Vương điện hoàn toàn bị phá hủy, hóa thành cát bụi, đất đá mù trời.
Duy nhất chỉ có những ánh sáng trắng yêu tà lộ ra từ thanh kiếm cắm ở trong cát bụi kia, hiện ra hết phong quang của nó.
Tần Vấn Thiên liếc mắt nhìn thanh kiếm yêu tà đó, khóe miệng hiện lên một nụ cười yêu dị, lập tức chỉ thấy hắn chầm chậm bước ra, đi về phía xa nơi Đan Vương ngã xuống, hắn đi qua nơi nào người nơi đó đều tránh né, thuyền buồm hư không rơi trên mặt đất, ẩn chứa một luồng lực lượng hư không, Đan Vương này sớm đã chuẩn bị xong đường rút lui, có chiếc thuyền buồm hư không này, nếu yêu kiếm không phóng ra uy lực của nó, sợ rằng bản thân mình sẽ không giữ được Đan Vương.
Tấn Vấn Thiên thu lại chiếc thuyền buồm hư không, lại đi qua nhặt chiếc nhẫn Đan Vương lên, không ai dám động vào những đồ vật này, ngay cả Đan Vương điện Tần Vấn Thiên đều hủy diệt, ai mà dám lấy chiến lợi phẩm của hắn? Trừ khi cảm thấy mạng mình quá dài.
Quay lại Đan Vương điện, Tần Vấn Thiên bước chậm đến trước mặt của yêu kiếm đang dựng thẳng giữa cát bụi, thu lại ánh sáng dị tà của yêu kiếm, phút chốc không còn chút ánh sáng nào, dường như chỉ là một thanh kiếm vô cùng bình thường, ảm đảm không có ánh sáng, yên tĩnh đứng sừng sững ở đó.
Tần Vấn Thiên vươn tay ra rút kiếm, ngay lập tức hắn ngẩng đầu nhìn về phía hư không, giậm chân một cái, bóng người phóng lên trời cao, trong nháy mắt biến mất giữa hư không.
- Đi rồi!
Đám người ngẩng đầu,nhìn theo bóng người biến mất đó, sóng to gió lớn dâng lên trong lòng đã dần dần bình yên trở lại, nhưng nhìn Đan Vương điện hóa thành cát bụi, bọn họ không nhịn được, trái tim khẽ thắt lại.
Khi trở về lần nữa, chính là ngày xét xử Đan Vương điện, hiện tại, ngày xét xử đã đến, Đan Vương điện là một thế lực cấp bá chủ của Đại Hạ, bị san thành bình địa, hai vị cường giả Thiên Tượng đều đã chết trong trận chiến đấu, toàn bộ Đan Vương điện gần như không có người sống, đã bị thanh yêu kiếm chém giết hết.
Kiếm này xuất thếbị Tần Vấn Thiên nắm giữ, không biết sẽ dâng lên bao nhiêu tinh phong huyết vũ.
- Đan Vương điện đã bị hủy diệt, trở thành lịch sử rồi sao?
Cho dù là lúc này vẫn có người không tin vào những gì bản thân đã nhìn thấy, dường như có cảm giác không chân thật.
Đan Vương điện đứng sừng sững ở Vọng Châu thành quá nhiều năm rồi, giờ lại biến mất không bóng dáng như vậy.
- Nguyễn Ngọc, nàng sớm biết hắn là Tần Vấn Thiên.
Bằng hữu đứng bên cạnh Thư Nguyễn Ngọc giọng nói có chút run rẩy, thảo nào trước đây Thư Nguyễn Ngọc luôn nhìn chằm chằm vào hắn, hóa ra, hắn chính là người đã từng bắt cóc Thư Nguyễn Ngọc, người thanh niên có danh tiếng chấn động Đại Hạ.
Thư Nguyễn Ngọc cười gượng, chỉ dám bùi ngùi than thở trong lòng thế sự vô thường, nếu trước đây sớm biết hắn sẽ có phong thái như ngày hôm nay, trước đây khi bị hắn bắt cóc, nàng sẽ làm như thế nào?
Người càng lúc càng đông tập trung ở trước Đan Vương điện, nhìn vào tòa thành cổ uy nghiêm đã từng đứng sừng sững phía trước hóa thành cát bụi, không tìm thấy một vết tích nào, bọn họ hồi lâu không nói gì.
Tin tức Đan Vương điện bị hủy diệt rất nhanh đã khiến toàn Đại Hạ phải chấn động, các thế lực cấp bá chủ lại lần nữa cảm thấy bất an, từ trên người của Tần Vấn Thiên, bọn họ cảm thấy có sự uy hiếp mạnh liệt.
Một cái lật tay có thể hủy diệt Âu Dương thế gia, Đan Vương điện, nắm giữ người của Thương Vương cung, rất khó không khiến các thế lực cấp bá chủ lớn kiêng nể, thế lực cường giả khắp nơi càng tích cực chạy nhanh, từ lần trước sau khi các cường giả tập trung ở Thương Vương cung, mơ hồ nhưng lại có thế lực liên minh cường đại, muốn một lần nữa bước lên lên Thương Vương cung, tìm Tần Vấn Thiên đàm phán.
Quả nhiên, có một giọng nói truyền vào Thương Vương cung, ba ngày sau, các bá chủ Đại Hạ sẽ du ngoạn đến Thương Vương cung, hẹn cung chủ Thương Vương cung Tần Vấn Thiên đàm phán, hi vọng lúc đó Tần Vấn Thiên sẽ nể mặt, không lỡ hẹn.
Ngay lập tức, thế cục của Đại Hạ trở nên vi diệu, mơ hồ có dấu hiệu các thế lực bá chủ liên minh chống lại Tần Vấn Thiên? Thế cục này càng khiến cho nhiều người cảm thán về sự cường đại và lực uy hiếp của Tần Vấn Thiên, mấy nghìn năm qua, chỉ có hắn có thể khiến cho các thế lực sợ hãi đến vậy.
Trong nháy mắt ba ngày đã tới, bên ngoài Thương Vương cung, các nhân vật bá chủ từ trên trời cao hạ xuống, bọn họ cường thế đến Thương Vương cung, đội hình lần này, mạnh hơn cả lần trước.
Lần này, Tần Vấn Thiên không ẩn nấp nữa, cảm nhận được khí tức của các cường giả, hắn đãdẫn theo đám người Thanh Mị tiên tử xuất hiện trên bậc thang của Thương Vương cung, ánh mắt nhìn về bóng dáng các bá chủ phía trước.
Người thanh niên áo trắng đứng chắp tay, lưng đeo vỏ kiếm với phong cách cổ xưa, tà áo bào trắng bay trong gió, các nhân vật bá chủ thận trọng nhìn Tần Vấn Thiên, trong lòng bọn họ đều không mấy bình tĩnh, người này trẻ tuổi thật sự giống như trong lời đồn đại, quậy đến Đại Hạ long trời nở đất.
- Anh hùng trẻ tuổi, thiên chất của Tần cung chủ khiến chúng ta xấu hổ.
Một giọng nói truyền đến, Tần Vấn Thiên nhìn về phía các cường giả, thần sắc bình tĩnh, hờ hững mở miệng:
- Chư vị đến Thương Vương cung ta có việc gì?
- Tần Vấn Thiên,gần đây ngươi đến quấy nhiễu khiến Đại Hạ không được an bình, khiến ba đại Thiên Tượng của Âu Dương thế gia ngã xuống, hủy diệt Đan Vương điện, thuần phục Thương Vương cung, ngươi rốt cuộc có ý gì?
Nhân vật Lão tổ Vương gia nhìn Tần Vấn Thiên, thần sắc sắc bén.
Mắt của Tần Vấn Thiên chầm chậm nhìn quatrên người hắn, nói:
- Liên quan gì tới ngươi?
Thần sắc lão tổ Vương gia nghiêm lại, lạnh lùng hừ một tiếng:
- Quả nhiên tuổi trẻ quá mức càn rỡ, đất của Đại Hạ không cho phép ngươi ngang ngược như vậy.
Khóe miệng của Tần Vấn Thiên lộ ra nụ cười lạnh lùng tà dị, châm chọc nhìn Lão tổ Vương gia, lạnh lùng nói:
- Ngươi đã tính là thứ gì, cũng xứng đáng để nói chuyện với ta như vậy sao?
- Ngươi...