Nhưng thương thế lần này lại khác, thanh ma đao này vẫn cắm ở trên người của hắn, trong thanh ma đao có lực lượng khủng khiếp ăn mòn trái tim của hắn, muốn đoạt đi sinh mệnh của hắn, hai lực lượng này dường như đang đối đầu với nhau.
Loại đối đầu này trôi qua hồi lâu, nhưng dường như không ai chú ý tới người bên tế đàn kia, ma âm vẫn đang lượn lờ ở trong thiên địa, hình như đang tiến hành nghi thức cổ xưa nào đó.
Qua nhiều ngày, Tần Vấn Thiên mơ hồ cảm giác ma âm này dường như đã biến mất, không có âm thanh nào nữa, hắn có thể cảm giác được mình không có chết, hắn thậm chí cảm giác được có người rút thanh ma đao cắm ở trái tim của hắn ra.
Hắn cố gắng khôi phục ý thức mơ hồ để cho bản thân mình nhìn rõ ràng tất cả những điều này, nhưng hắn chỉ mơ hồ cảm thấy được một bóng dáng mơ hồ.
Đó là một bóng người khoác ma khôi màu đen, xung quanh người có khí chất đáng sợ quấn quanh, gương mặt nàng hình như có chút quen thuộc, rõ ràng xinh đẹp, nhưng lộ ra một ma ý đáng sợ, giống như là hậu duệ của Ma Vương vậy.
Sau đó, Tần Vấn Thiên hắn cảm giác được một thân thể mềm mại bế hắn lên, ma khôi màu đen kia hình như hoàn toàn không có trọng lượng, không có cách nào cắt đứt được cảm xúc da thịt mềm mại này, vẫn có thể cho người ta một cảm giác uy nghiêm mãnh liệt.
Tiếp theo, Tần Vấn Thiên mơ hồ cảm thấy mình đang lao đi trên không trung.
Tất cả những điều này đều giống như một giấc mộng vậy, có chút không chân thật.
Khi mơ lúc tỉnh, Tần Vấn Thiên cố gắng mở mắt ra, ánh sáng mặt trời chiếu vào mi mắt, Tần Vấn Thiên có chút không quen nheo mắt lại, sau đó lại mở ra, thích ứng với ánh sáng mặt trời chiếu tới.
Trên bầu trời có mây trắng bồng bềnh trôi, ma âm từ lâu đã không còn vang vọng ở bên tai nữa.
Bên cạnh hắn vẫn truyền đến tiếng bàn luận xôn xao, có một tiếng cười truyền đến:
- Người này sẽ không tới mức chưa bước vào Vách núi Ma Tượng đã bị khiếp sợ tới hôn mê chứ?
- Vách núi Ma Tượng!
Tần Vấn Thiên chợt ngồi dậy, trái tim hắn run rẩy mãnh liệt, hắn liếc mắt nhìn qua thân thể mình, trên thân khoác một bộ trang phục, xung quanh đều có vết tích bị xé rách, vết thương ở vị trí trái tim hình như đã khép lại, huyết mạch đáng sợ này của hắn nắm giữ năng lực trị liệu cực mạnh. Tần Vấn Thiên đã biết rõ về điều này.
Hắn chuyển ánh mắt nhìn về phía bên cạnh, yêu kiếm yên tĩnh nằm ở trên mặt đất bên cạnh hắn, giống như là một thanh thiết kiếm bình thường, không có nửa điểm khác thường.
- Chuyện gì đã xảy ra?
Tần Vấn Thiên lẩm bẩm, tất cả những điều này lại giống như một giấc mộng vậy, nhưng hắn biết mình không có nằm mơ, tất cả đều là sự thật.
Bóng dáng mơ hồ trong giấc mộng kia là ai? Là nàng cứu mình sao?
Tần Vấn Thiên vươn tay tay, xoa xoa gò má của mình, hình như có kết tinh của giọt nước bị gió hong hô, lưu lại chút vết tích ở trên mặt hắn.
Tần Vấn Thiên cầm lấy yêu kiếm, đứng lên, ánh mắt nhìn về phương xa. Vách núi Ma Tượng ở bên đó, hắn bị người khác đưa đi.
Trên mặt đất hoang vu, gió thổi tới, lay động quần áo trên người, Tần Vấn Thiên nhìn mây trắng trên khoảng không của vách núi Ma Tượng, dường như tất cả đều bình yên như vậy, nhưng nội tâm của hắn lại thật lâu không có cách nào bình tĩnh được, hắn đang suy nghĩ, mảnh bầu trời nào mới là sự thật?
Trong không gian của vách núi Ma Tượng, ma quang ngập trời này cắm thẳng vào bầu trời ma là tới từ phương nào?
- Tình nha đầu, đó là nàng sao?
Tần Vấn Thiên thì thào nói nhỏ, thân thể mềm mại của người khoác ma khôi màu đen này có đôi mắt ôn nhu và kiên định, tuy rằng mơ hồ nhưng vẫn cho hắn cảm giác quen thuộc, đó có phải là Bạch Tình không?
Tần Vấn Thiên không có cách nào biết được chân tướng, hắn cũng biết mình không có năng lực lại một lần nữa tiến vào vách núi Ma Tượng, địa phương vạn ma triều tông, hắn không có cách nào chống lại được ma ảnh nơi đó.
- Ngươi hẳn biết đã có chuyện gì xảy ra chứ?
Tần Vấn Thiên đặt yêu kiếm ở trước mắt, hỏi.
Yêu kiếm không có trả lời, cũng không có bất kỳ ánh sáng rực rỡ nào, hoàn toàn yên lặng, dường như nó đang thực hiện lời hứa của nó, nó chỉ biết làm nhân chứng của Tần Vấn Thiên!
- Sư huynh, người này là người ngu sao, hắn không ngờ lại nói chuyện với kiếm của mình?
Phía sau lưng, cách đó không xa có một vị nữ tử trẻ tuổi nhìn người thanh niên bên cạnh nói, có chút kỳ quái nhìn Tần Vấn Thiên.
- Có khả năng bị sợ tới mức choáng váng.
Người thanh niên cười nhạo nói, nhóm nam nữ trẻ tuổi nhìn Tần Vấn Thiên trang phục rối loạn, thần sắc si ngốc, tất cả đều cho rằng Tần Vấn Thiên là người ngu.
Tần Vấn Thiên giống như hoàn toàn không nghe thấy, trên người của hắn đột nhiên có một ánh sáng rực rỡ khủng khiếp phóng lên cao, trong nháy mắt nhấn chìm thân thể hắn vào trong đó, lập tức chỉ thấy tay hắn lấy ra một món trang phục sạch sẽ khoác ở trên người, hắn vẫn nhìn vào vách núi Ma Tượng phía trước, trong lòng thầm thở dài, hi vọng nha đầu Tình nhi có thể không sao.
Thuyền buồm hư vô xuất hiện, Tần Vấn Thiên bước chậm lên, một đạo hào quang chói lòa lập lòe hiện ra, bóng người Tần Vấn Thiên trực tiếp phá không biến mất.
Phía sau, mọi người nhìn vào bóng người rời đi cùng với ánh sáng rực rỡ chói lừa vừa xuất hiện, bọn họ nuốt \nước miếng một cái, sắc mặt có phần tái nhợt, toàn thân cảm giác ướt đẫm, tất cả đều toát mồ hôi lạnh, vừa rồi trong nháy mắt này bọn họ cảm giác được, chỉ cần đối phương tức giận sẽ bóp chết mình dễ dàng như trở bàn tay!