Thái Cổ Thần Vương

Chương 370: Chương 370: Vọng Long sơn bích




Âu Dương thế gia tuy là thế lực gia tộc, nhưng muốn đứng sừng sững ở thành Cửu Châu mãi không ngã, thế gia tự nhiên phải khoa trương, chỉ dựa vào huyết mạch gia tộc kéo dài còn chưa đủ, ở Hoàng triều Đại Hạ, bất cứ thế lực cấp bá chủ nào cũng sẽ không ngừng hấp thu dòng máu mới, Âu Dương thế gia cũng không ngoại lệ.

Ngoài hoàng thành Tề Vân quốc, có danh sơn Vọng Long sơn, chính là một dãy núi rất nổi tiếng của Tề Vân quốc.

Vọng Long sơn sở dĩ nổi tiếng, chính là vì Vọng Long sơn bích, Vọng Long sơn bích này vô cùng kỳ diệu, có thể nhìn từ trong đó mà ngộ ra thần thông, lời đồn, chính là côi bảo các đời tiền bối Thiên Cương cảnh Tề Vân quốc lưu lại cho tu sĩ võ mệnh Tề Vân quốc.

Đối với nước nhỏ mà nói, bước vào Thiên Cương cảnh, ý nghĩa đã đạt tới cấp độ nhất định, không có khả năng dừng lại mãi, sẽ rời đi, mà trong bọn họ có không ít người lưu luyến cố quốc, muốn lưu lại một vài thứ cho hậu bối, trăm ngàn năm qua, đã thành tựu Vọng Long sơn bích này.

Các đài đá trên cổ sơn trước Vọng Long sơn bích dường như đã bị võ tu mài phẳng, mỗi ngày đều có rất nhiều người tới đây quan sát tìm hiểu Vọng Long sơn bích, ý đồ có thể đạt được năng lực thần thông từ một ít tiền bối truyền thừa.

Giờ phút này, ở trên một đài đá, thấy có một thanh niên thân hình khôi ngô đang không ngừng vung cây phủ lớn trong tay, vung mỗi một phát phủ, không có chút tinh thần nguyên lực, lại vù vù sinh uy, thế mà lại dẫn động ra tiếng gió.

Làn da thanh niên khôi ngô này hiện ra màu cổ đồng, cơ bắp toàn thân vững chắc, giống như lộ ra lực lượng có tính bùng nổ, nhưng hắn thoạt nhìn tuổi cũng không lớn, tuyệt đối không quá hai mươi lăm, càng thú vị hơn là, thanh niên này đã ở nơi đó vung cây phủ lớn tới bảy ngày, vẫn chưa dừng lại, cũng không để ý ánh mắt người ngoài nhìn như thế nào.

- Đại phủ này gào thét nổi gió, các ngươi đoán nặng bao nhiêu?

Trên một đài đá có người cười hỏi.

- Chỉ sợ phải năm trăm cân, người này có một thân man lực.

Trên một đài đá khác có người đáp lại.

- Phủ pháp này tựa như càng ngày càng trầm, hắn thế mà lại không chút nào mỏi mệt, cũng kỳ quái.

- Kỳ nhân không ít, nơi đó, không phải còn có một người suốt ngày ngủ sao, các ngươi có từng nhìn thấy khi nào hắn không ngủ hay không.

Lúc này có người chỉ về phía một thanh niên khôi ngô cách đài đá không xa, có một thanh niên im lặng nằm ở đó, bên ngoài gió táp mưa sa như tất cả đều không quan hệ tới hắn.

- Hai tên đều là kẻ ngốc.

Ngày hôm trước, có một trận mưa to xuống, điện chớp sấm rền, đại hán này vẫn như không biết, vẫn vung cây phủ lớn, người nọ, lại ở đó ngủ, cũng kỳ quái.

Nhưng càng kỳ quái hơn là, bên cạnh người ngủ kia, còn có một con chó nhỏ trắng như tuyết phi thường đẹp, im lặng nằm ở bên người hắn, thỉnh thoảng dậy hoạt động một chút, khiến người ta rất thích thú.

- Tiểu gia hỏa, qua đây.

Lúc này, có một thiếu nữ tướng mạo thanh thuần đáng yêu nhìn con chó nhỏ trắng như tuyết kia hô.

Thân thể con chó nhỏ trắng như tuyết nhoáng một cái, nháy mắt lao vào trong lòng thiếu nữ, khiến thiếu nữ cười lên khanh khách, ôm vào trong lòng, bàn tay nhỏ dịu dàng vuốt ve thân thể tiểu gia hỏa.

Tiểu gia hỏa như là phi thường hưởng thụ, khiến không ít người xuất hiện vẻ mặt hâm mộ lẫn ghen tị.

- Chủ nhân của ngươi cũng thật đủ lười, cũng không quản ngươi có đói hay không?

Thiếu nữ nhìn Tần Vấn Thiên bên kia một cái, mấy ngày qua nàng đã khá quen thuộc tiểu gia hỏa này, cũng thường xuyên đến ôm tiểu gia hỏa một cái, nhưng chủ nhân của nó lại mỗi ngày đều ở đó ngủ.

- Diệp Tịch, ngươi đến rồi.

Cách đó không xa một bóng người thể hình hơi béo đi tới. Thiếu nữ nhìn hắn một cái, cười nói:

- Ngươi lại tới làm gì?

- Ta là huynh đệ của chủ nhân gia hỏa kia.

Phàm Nhạc mỉm cười nói, nhưng thiếu nữ lại hừ một tiếng, nhìn tiểu gia hỏa hỏi:

- Hắn có đúng không?

- Tiễu Hỗn Đản, lại đây.

Mập mạp nhìn tiểu gia hỏa hô, chỉ thấy tiểu gia hỏa thò đầu ra, mắt nhìn Phàm Nhạc một cái, sau đó giống như không quen biết, lại chui vào trong lòng Diệp Tịch.

- Nhìn thấy chưa.

Diệp Tịch trừng mắt nhìn Phàm Nhạc, mập mạp trợn mắt lên, con sói mắt trắng này nha.

Phàm Nhạc vô vị ngồi xuống, nhìn thoáng qua Tần Vấn Thiên đi vào giấc ngủ cùng Sở Mãng cầm phủ. Bọn họ tới Tề Vân quốc đã một thời gian không ngắn, mục đích lần này tự nhiên là thành Thương Châu, chỉ là Tần Vấn Thiên tính trước khi bước vào thành Thương Châu nâng thực lực lên cao chút, tu hành một đoạn thời gian, sau đó biết được nơi này có Vọng Long sơn bích.

Đúng lúc này, Tần Vấn Thiên ngủ ở nơi đó đã ngồi dậy, thân thể trắng như tuyết của tiểu gia hỏa nháy mắt hóa thành một luồng ánh sáng trắng, lao vào trong lòng Tần Vấn Thiên, móng vuốt nhỏ không ngừng cào ở trên người Tần Vấn Thiên, tỏ ra vô cùng thân thiết.

- Lão đại, ngươi cuối cùng đã tỉnh.

Mắt Phàm Nhạc sáng lên, nói với Tần Vấn Thiên:

- Lão đại, đây là Diệp Tịch, bạn của ta, khá là thân quen với Tiễu Hỗn Đản, nhưng Tiễu Hỗn Đản kia thế mà không nhận ta, quá đáng giận.

- Ngươi nói chuyện với ai thế?

Tần Vấn Thiên hoàn toàn không nhận ra mập mạp... Nhìn Diệp Tịch một cái, trong lòng âm thầm khinh bỉ thằng cha này.

Mập mạp, quả nhiên bác ái mà.

- Ngươi thắng rồi.

Phàm Nhạc hoàn toàn cạn lời.

- Khó được nha, gã thần ngủ này thế mà tỉnh rồi.

Có người kinh ngạc nói.

- Gã này, thật giỏi ngủ.

- Thần ngủ, ngươi là đến tu hành, hay là đến ngủ.

- Thần ngủ?

Tần Vấn Thiên nghe được những lời nói này, khóe miệng treo ra một ý cười, có chút cạn lời, đoạn thời gian này hắn là tu hành chưa một ngày nào dừng lại.

Sau đại chiến lần trước, ba tòa Nguyên Phủ hầu như vét sạch, hơn nữa bị thương nặng, sau khi khôi phục thương thế, hắn nạp lại tinh thần nguyên lực, khiến ao Nguyên Phủ đầy, hắn phát hiện, ao Nguyên Phủ thế mà lại mở rộng chút, nên khổ tu thêm một đoạn thời gian, nhưng vẫn chưa thể đột phá.

Thẳng đến khi hắn tới Vọng Long sơn bích, quan sát tìm hiểu vách núi kỳ dị này, thế mà lại trong một đêm đã bước vào cảnh giới Nguyên Phủ tầng năm, quả thật vô cùng kỳ diệu.

- Mập, Vọng Long sơn bích này rất là kỳ diệu, bên trong ẩn giấu công pháp thần thông, đếm không xuể tựa như sao trên trời, có thể làm người ta có cảm ngộ.

Tần Vấn Thiên nói với Phàm Nhạc, muốn khuyên tên mập này tu hành thêm.

- Yên tâm, vách núi này ta vẫn xem hiểu được.

Mập mạp nhếch miệng cười nói:

- Ngươi xem, Mãng ca cũng có thể xem hiểu, huống chi thiên tài như ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.