Ở phía sau Tống Giai, Tần Vấn Thiên ngồi ở trên lưng Thiên Mã mà tiểu tử kia biến thành, có chút phiền muộn. Bản thân mình một đường truy tung thẳng đến nơi này mới ra tay cứu nàng, chính là để không muốn liên lụy đến Tống gia. Hắn bỏ qua cho trung niên áo đen kia, nhất định hắn ta sẽ trở về bẩm báo, lại không nghĩ rằng Tống Giai này dĩ nhiên lại không trốn về nhà.
Trong tay cầm hồ lô rượu uống một ngụm, cảm thụ được tư vị thơm ngon của rượu, Tần Vấn Thiên lắc đầu cười khổ nói.
- Ai bảo ta khuân hết rượu trong hầm rượu nhà ngươi, xem ra cái chuyện làm người tốt này phải làm đến cùng thôi. Làm hộ hoa sứ giả, vậy cũng coi như là một lần rèn luyện đi.
Tần Vấn Thiên lẩm bẩm, giống như là đang an ủi mình, lập tức tiếp tục đuổi theo Tống Giai, một đường đi về phía trước, bước vào bên trong tòa thành cổ.
Tòa thành này là Huyễn Vương Thành, một trong bảy đại Vương thành của Đại Thương Hoàng Triều.
Đại Thương Hoàng Triều cùng với Đại Hạ Hoàng Triều khác nhau, Đại Thương Hoàng Triều hoàng quyền hùng mạnh, chấp chưởng thiên hạ, ngoại trừ có mấy thế lực cực kì cường đại có khả năng chế trụ hoàng quyền, còn lại không người dám tranh phong.
Bảy đại Vương thành, đều là Đại Thương Hoàng tộc trấn thủ, Hoàng thân đất phong, thay Đại Thương Hoàng Triều chấp chưởng tám phương, chính là một phương địa vực chủ thành, vô cùng phồn hoa.
Một tòa Vương thành, thậm chí có thể cắt đứt ra thành không ít thành nhỏ hơn. Giữa các Vương thành, thậm chí đều có một khoảng núi non sông ngòi phân cách.
Đại Thương Hoàng Triều, người khắp nơi đều sẽ đưa những thanh niên ưu tú của gia tộc mình đến Vương thành tu hành, bởi vì trong Vương thành, có thật nhiều đại tông môn tồn tại.
Tống Giai, đúng là như vậy, nàng chính là đệ tử của một tông môn có chút cường đại của Huyễn Vương Thành, chẳng qua là, bởi vì đắc tội một nhân vật có bối cảnh, tông môn không che chở, suýt nữa thì liên luỵ gia tộc, có thể nói là cực kì thảm.
Sau khi vào trong thành, Tống Giai đầu tiên là tìm được một cái khách sạn để ở, Tần Vấn Thiên một đường đi theo, cũng ở lại căn phòng cách vách với nàng.
Khách sạn này rất nhỏ, đều là hợp với sương phòng, tu hành cũng dễ dàng bị người đã quấy rầy. Còn đến mức như mấy việc bí ẩn, tự nhiên khó mà thực hiện. Chẳng qua là ở trong một đại thành trì, khách điếm loại tốt đều là giá trị xa xỉ, cần tiêu hao rất nhiều Tinh thạch. Những người lựa chọn loại khách điếm nhỏ này, phần lớn đều là một ít Võ tu thực lực yếu kém. Tinh thạch trên người bọn họ vốn cũng không nhiều, ngay cả việc sử dụng cho chính bản thân tu hành đều có chút không đủ, nơi nào còn dám xa xỉ sống qua ngày.
Tuy nói ở bên ngoài lấy cảm ứng lực dòm ngó người khác chính là tối kỵ của Võ tu, nhưng mà Tần Vấn Thiên vẫn là theo dõi nhất cử nhất động của Tống Giai.
Trong lòng Tống Giai một mực chứa tâm sự, một mình ngây ngô ở trong phòng, hướng về phía cái gương cổ, nhìn mình trong gương, nàng mở búi tóc ra, để cho tóc đen như là thác nước tùy ý vương vãi xuống, lập tức cởi áo khoác, đứng trước gương sửa sang lại y phục, ở hai bên khóe mắt của nàng, lại mấy vệt nước mắt tí tách rơi.
- Tống gia có giai nhân, đặt tên là Tống Giai, mười hai tụ Võ Hồn, mười tám vào Nguyên Phủ, ông nội, cha, các ngươi đối với ta mang nhiều kỳ vọng, nhưng thì tính sao, thế giới Võ Đạo chí thượng này đây, lương tri con người cũng có thể phai mờ. Ân gia để leo lên Vương phủ, không tiếc hi sinh nhiều cái tánh mạng như vậy, cũng vì muốn đạt được Xích Kích. Ngoại nhân không dám nói, thậm chí còn muốn lợi dụng sư huynh đệ trong tông môn. Ta chỉ nói một câu thật lòng, lại gặp phải tai hoạ, không người nào dám bênh vực cho ta.
Tống Giai thì thào nói nhỏ, nghĩ đến chỗ đau lòng, lại hãy còn rơi lệ thần thương, Lý thúc một mực bảo hộ nàng chết thảm, nàng liều mạng đòi lại gia tộc. Ân gia lại nhưng không chịu bỏ qua, đưa tin tới Lạc Thành, ba ngày sẽ bắt người, bằng không diệt Tống gia. Nàng còn có thể làm sao, chỉ có thể ngoan ngoãn chờ đợi.
- Hôm nay, tuy được tiền bối cứu giúp, nhưng nếu như ta trở về, chẳng phải là lại muốn liên lụy đến gia tộc hay sao? Chuyện này, chỉ cần ta chết thì sẽ chấm dứt hết thảy.
Tống Giai vẫn đang khóc nức nở, khóc đến hao tổn tinh thần, mới đến trước giường, chậm rãi nằm xuống, ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nữ tử đang độ tuổi thanh xuân, chính là thời điểm tươi đẹp nhất, người nào lại bỏ được đi tìm chết. Nhưng mà, để không liên lụy gia tộc, nàng không có lựa chọn.
Tần Vấn Thiên nghe được lời nói của Tống Giai trong lòng cũng sinh ra một chút cảm xúc. Thời đại Võ Đạo chí thượng, quá nhiều người vì lợi ích mà không từ thủ đoạn. Tần Vấn Thiên hắn mặc dù cũng nhuốm máu không ít, nhưng mà, làm người còn sống, như trước muốn bảo vệ một chốn cực lạc trong lòng cho thật chặt.
- Xem ra tối nay sẽ không có chuyện gì.
Trong lòng Tần Vấn Thiên nói nhỏ, lập tức mang theo tên tiểu tử đã huyễn hóa thành bản thể kia ra ngoài.
Màn đêm buông xuống, Huyễn Vương Thành vẫn như cũ phồn hoa, đèn đuốc điểm sáng cổ thành, thân hình hắn lập loè, sau một lát, đã đi đến trước một tòa tửu lâu.
Bên trong tửu lâu, tin tức linh thông, là nơi dễ dàng hỏi thăm sự tình nhất.
Trong khoảnh khắc ngồi một mình trong tiểu lâu, hắn thấy đám người dễ dàng buôn chuyện bát quái nhất đã rời đi, đành lập tức đuổi theo, ngăn đối phương lại ở trong góc một con hẻm tối.
- Các hạ chuyện gì? Người này thấy Tần Vấn Thiên chặn đường, nhíu mày, phóng xuất ra khí thế Nguyên Phủ đỉnh phong.
- Hừ.
Tần Vấn Thiên hừ lạnh một tiếng, dường như run rẩy vào thẳng trong đáy lòng của hắn. Đôi mắt kia lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, để cho hắn toàn thân phát run, biết đã gặp phải nhân vật đáng sợ.
- Tiền bối có chuyện gì phân phó?
Thái độ của người này lập tức trở nên bất đồng.
- Xích Kích là cái gì, Ân gia muốn tìm Xích Kích để làm chuyện gì?
Tần Vấn Thiên mở miệng hỏi, làm cho thần sắc trên mặt người nọ khẽ cứng đờ, quay đầu lại nhìn chung quanh, thấy không có người mới mở miệng nói.
- Tiền bối, Xích Kích chính là Xích Ma Kích, cây Kích này là do Luyện Khí Đại Sư ngũ giai Xích Dã Tử luyện chế. Huyễn Vương Phủ Thương Thích thực lực cường thịnh, tu vi bước vào Thiên Cương Cảnh tầng thứ năm, tuyên bố nếu như có người có thể giúp hắn luyện chế ra một thanh Phương Thiên Họa Kích bá đạo nhất, tất có báo đáp tương xứng.
- Một vị thiếu gia nào đó của Ân gia sau khi biết được chuyện này, đã tìm được Xích Dã Tử luyện chế giúp. Trước sau luyện chế được không ít, nhưng tất cả thành phẩm Ân gia thiếu gia đều bất mãn. Xích Dã Tử đã nói nếu không điên cuồng, chỉ sợ khó luyện ra thanh kích bá đạo nhất. Sau khi Ân gia thiếu gia nghe vậy, giết người nhà của Xích Dã Tử, khiến cho Xích Dã Tử rơi vào điên cuồng. Ân gia thiếu gia như trước buộc hắn luyện kích, Xích Dã Tử lại đáp ứng rồi. Nhưng mà, sau khi luyện chế ra Kích, chính hắn lấy mệnh tế kích. Từ đó chuôi kích này đã lấy tên là Xích Ma Kích, Ân gia sai người đi lấy, kết quả toàn bộ đều chết. Ân gia thiếu gia nhất định không chịu bỏ qua, phong tỏa toàn bộ mảnh khu vực kia, không cho Xích Ma Kích cách bọn họ quá xa, dẫn đến khu vực này từ đó biến thành tử vực. Sau đó, Ân gia thiếu gia lại tính toán triệu tập một nhóm nhân tài kiệt xuất đến để thử lấy ra Xích Ma Kích.
Giọng nói của người này ép tới mức phi thường thấp, tựa hồ sợ bị người nghe được. Mà Tần Vấn Thiên sau khi được nghe lời của hắn, trong lòng phẫn nộ, lạnh nhạt nói.
- Xích Ma Kích đã luyện ra, Ân gia hoặc Vương phủ vì cái gì không trực tiếp điều động Thiên Tượng cường giả đi lấy, mà muốn liên lụy vô tội?
- Chuyện này đã làm cho Ân gia chịu chỉ trích, chẳng qua là không người nào dám nói thẳng ra. Vương phủ cố kỵ danh dự tự nhiên cũng sẽ không ra tay, cần Ân gia thiếu gia tự mình bãi bình, Ân gia và Vương phủ đều không muốn đếm xỉa đến, suy cho cùng vẫn phải biểu hiện ra mặt mũi.
Người nọ thấp giọng nói, trong lòng Tần Vấn Thiên phẫn nộ, lại hỏi vị trí, lập tức thân hình lóe lên, đi về phía trước đây Xích Dạ Tử từng cư trụ.
Không có bao lâu, Tần Vấn Thiên đã đi tới một mảnh tử vực của Huyễn Vương Thành. Ở phía dưới màn đêm, Thi khí cực nặng. Hắn đứng ở phía trên một tòa sân thượng, ánh mắt nhìn về phía trước không xa, chỉ thấy phía dưới ánh trăng, một thanh Xích Ma Kích đỏ như máu đứng sừng sững ở kia, vẫn như trước phát ra tiếng gào thét không cam lòng, giống như là linh hồn Xích Dã Tử không cam lòng!