Sau khi Tống Giai rời đi, đám người Tống Thái vẫn như cũ đứng ở đó. Chỉ thấy trong con mắt Tống Thái hiện lên một tia hàn ý, nói.
- Một tiếng chống đối, khinh người quá đáng, truyền lệnh của ta, Tống gia giải tán, trong vòng một ngày, toàn bộ ly khai Lạc Thành.
Ánh mắt mọi người đọng lại, nhìn chằm chằm Tống Thái, có người hô.
- Gia chủ.
- Vốn nghĩ lấy tài nguyên đổi lấy đối phương bỏ qua cho Tống Giai, tranh thủ một tia hi vọng, bây giờ xem ra, là người si nói mộng, tản đi đi, sau này có chuyện gì, cũng không đến mức liên luỵ gia tộc.
Ánh mắt Tống Thái lạnh lùng, đã làm ra quyết định.
Mọi người nhao nhao thở dài, nhược nhục cường thực, chỉ hận Tống gia thực lực quá yếu.
Đoàn người ai đi đường nấy, người quản sự mang theo Tần Vấn Thiên đi lấy rượu kia cũng phờ phạc, muốn mượn rượu tiêu sầu, nhưng mà đi tới hầm rượu, lại đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Bên trong hầm rượu rỗng tuếch, ngay cả một bầu rượu cũng không còn.
- Người này thật là quá phận, lại cũng nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của hay sao.
Quản sự lắc đầu than thở, lại không biết lúc này Tần Vấn Thiên một mực đuổi theo trung niên áo đen, thấy đối phương một đường đi ra khỏi Lạc Thành, nhưng cũng chẳng qua là mang theo Tống Giai đi về phía trước, không có ý tứ gì với Tống Giau. Hắn thấy vậy cũng chỉ tiếp tục truy tung, cũng không cấp bách cứu người.
Trung niên áo đen là Thiên Cương Cảnh giới tầng thứ tư đỉnh phong, ngự kiếm mà đi, tốc độ đương nhiên cực nhanh, ngày đi mười vạn dặm, Tần Vấn Thiên cũng đành phải cứng rắn đi theo hắn một ngày.
Chỉ thấy phía trước, có xuất hiện một tòa cổ thành, tòa thành này càng mênh mông hơn, so với Lạc Thành thì rộng lớn hơn vô số lần, chỉ sợ là có thể so với một tòa chủ thành của Cửu Châu Thành.
Trung niên áo đen bay nhanh mà đi, lại đúng thời khắc này, một đạo thanh âm đột nhiên rơi vào trong tai hắn.
- Thật là một mỹ nhân xinh đẹp.
- Hả?
Nam tử trung niên nhướng mày, cước bộ dừng lại, quay đầu lại nhìn về phía sau, chỉ cảm thấy một sợi khí tức tràn ngập khắp nơi, hiển nhiên phía sau có người.
- Mỹ nhân lưu lại, ngươi lăn.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, làm cho trung niên áo đen hừ lạnh một tiếng, một cỗ Kiếm Ý đột nhiên lan tràn ra từ trên người hắn, vô cùng cuồng bạo.
Ầm!
Vào thời khắc này, đầu hắn bỗng nhiên run lên, một cỗ Kiếm Uy khủng bố trực tiếp xông vào thức hải, giống như là trực tiếp xuyên thấu qua, làm cho sắc mặt của hắn trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
Kiếm tu, Kiếm Chi Võ Đạo ý chí như vậy, thật mạnh.
Bàn tay trung niên áo đen vỗ vỗ một cái, tức khắc chuẩn bị rút kiếm. Nhưng mà chính giờ khắc này, trên hư không, đột nhiên đứng một đạo thân ảnh, thân ảnh ấy ngạo nghễ mà đứng, người khoác trường bào, trên khuôn mặt hơi lộ vẻ mơ hồ, dường như khó mà nhìn thấu.
Chỉ thấy thân ảnh ấy nhấc chân đi xuống, trung niên áo đen kêu lên một tiếng đau đớn, một cỗ Kiếm uy sát phạt ngập trời trực tiếp áp ở trong đầu hắn, gần như xuyên thấu qua thân thể của hắn. Hắn sắp sửa rút kiếm ra, lại bị cứng rắn nhét vào trong vỏ, dường như không còn bị hắn khống chế nữa. Ý chí này, thật là đáng sợ.
- Các hạ là người phương nào?
Trung niên áo đen ngẩng đầu hỏi, sắc mặt lộ rõ vẻ khó coi.
- Ngươi không xứng biết, lăn, bằng không, giết.
Thân ảnh phía trên hư không phun ra một đạo thanh âm lạnh lẽo, bàn tay hắc y nắm lại thật chặt, lập tức xoay người, trực tiếp ngự kiếm mà đi. Chỉ thấy Kiếm Khí trên người hắn điên cuồng toát ra, xông về phía Tống Giai ở phía sau.
- Càn rỡ.
Thân ảnh trong hư không lại lần thứ hai nhấc chân đạp vào không khí một cái, một cỗ Kiếm Khí giết chóc càng thêm đáng sợ dường như xuyên qua thân thể của hắn. Trung niên áo đen kêu lên một tiếng đau đớn, trên không trung phun ra một ngụm máu tươi, Kiếm Khí mang theo sát khí vừa đánh về phía Tống Giai trực tiếp bị đánh tan. Hắn không dám tiếp tục có bất kỳ động tác gì, cấp tốc bỏ chạy.
Tống Giai ngẩng đầu, nhìn thân ảnh trong hư không, thần sắc hơi có chút kinh hãi.
Người này, thực lực thật mạnh, một bước, trung niên áo đen lui; bước thứ hai, trung niên áo đen bị thương.
Cảnh giới cỡ này, có lẽ phải đạt tới Thiên Cương Cảnh giới tầng thứ năm. Chẳng qua là, trong lòng của nàng cũng có vẻ lo âu cường liệt. Bởi vì, bên trong giọng nói mới vừa rồi của người này, thế nhưng hơi lộ rõ vẻ ngả ngớn.
- Tiền bối.
Giọng nói của Tống Giai hơi có chút sợ hãi.
- Yên tâm, tuy ngươi là mỹ nhân, nhưng mà bản tôn đã gặp qua quá nhiều cực phẩm mỹ nữ, đối với ngươi không hứng thú.
Thân ảnh phía trên hư không nhàn nhạt mở miệng, lập tức hóa thành một tia sáng gào thét mà đi. Một màn này làm cho Tống Giai triệt để thở phào nhẹ nhõm, hướng về phía hư không khom người nói.
- Đa tạ tiền bối giúp đỡ.
Nhìn thân ảnh kia hoàn toàn biến mất, ánh mắt Tống Giai quay đầu lại nhìn một chút, trong con ngươi xinh đẹp hiện lên một chút do dự, lập tức, nàng lại không có lựa chọn trở về, mà là bay về hướng cổ thành ở phía trước.