Thái Cổ Thần Vương

Chương 388: Chương 388: Xử lý nhẹ




Trong lòng mọi người cũng đều đồng loạt run lên, khó trách, khó trách Âu Dương Cuồng Sinh phản ứng lớn như vậy, trực tiếp muốn đuổi Âu Dương Đình, người này đối phó Âu Dương Đình, Âu Dương Cuồng Sinh thế mà lại quen biết, hơn nữa hiển nhiên phi thường bất phàm.

- Phốc!

Khí tức áp lực khủng bố làm thanh niên kia trực tiếp quỳ xuống, hắn không biết nên nói cái gì, chỉ cảm thấy đầu một mảng hỗn loạn, người của hai bên, hắn đều đắc tội không nổi.

Đoạn Thanh Sơn, thiên kiêu khác họ của Âu Dương thế gia, Âu Dương Cuồng Sinh dám đối nghịch với gã, thậm chí nói ra lời uy hiếp gã, nhưng hắn chỉ cần nói ra một câu, sẽ rất thảm.

Âu Dương Cuồng Sinh, hậu nhân gia chủ nhất mạch của Âu Dương thế gia, một nhánh có quyền thế nhất, hắn dám đắc tội sao?

Hiện tại, hắn ngay cả Tần Vấn Thiên cũng đắc tội không nổi.

- Ta đến nói đi, các ngươi chỉ cần hỏi hai người bọn họ có đúng hay không là đủ rồi.

Sở Mãng nhìn về phía đám người trong hư không, ngược lại rất lạnh nhạt.

- Được, ngươi nói.

Trưởng giả kia bình tĩnh mở miệng.

- Ta và ba người Tần Vấn Thiên là bạn tốt tri kỉ, cùng nhau ra ngoài xông pha, ngẫu nhiên tới Tề Vân quốc Vọng Long sơn, hai người bọn họ cùng với một tiền bối Thiên Cương cảnh, vừa lúc tới Tề Vân quốc chiêu mộ người...

Sở Mãng bắt đầu nói từ Vọng Long sơn, mang tình huống chuyện này nói tỉ mỉ một lần, nghe được Sở Mãng nói bị hạn chế tự do, rời khỏi cũng không được, chỉ có thể bồi luyện với Âu Dương Đình, vẻ mặt Âu Dương Cuồng Sinh rét lạnh thêm vài phần.

- Điều hắn nói, là như thế phải không?

Trưởng giả kia nhìn về phía đôi nam nữ thanh niên đó, lạnh lùng hỏi.

- Vãn bối biết sai.

Thanh niên không dám ngẩng đầu, nhận tội.

- Ta biết rồi.

Lão giả biết Sở Mãng nói không có sai, mở miệng nói:

- Hai người các ngươi làm khó người mới vào, hơn nữa, hạn chế tự do của bọn họ, tuy là Âu Dương Đình, nhưng chỉ sợ việc này ở Âu Dương thế gia ta đã là bình thường rồi, cần chỉnh đốn hẳn hoi một phen, nếu không, Âu Dương thế gia ta sợ là phải mục nát, hai người các ngươi tự chặt một tay, rời khỏi Âu Dương thế gia đi.

Nam nữ thanh niên sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn gật gật đầu, bọn họ là vì lấy lòng Âu Dương Đình làm việc, nhưng hôm nay có áp lực của Âu Dương Cuồng Sinh, bản thân Âu Dương Đình khó bảo toàn, càng không nói đến bọn họ, nổi giận gầm lên một tiếng, hung hăng phế bỏ cánh tay trái, hai người nhìn bóng người trong hư không khom lưng, sau đó rời khỏi Âu Dương thế gia.

Một ý nghĩ sai lầm, gặp tai nạn này.

- Ngươi buông cô ta ra trước đi.

Ánh mắt trưởng giả nhìn về phía Tần Vấn Thiên nói, Tần Vấn Thiên gật gật đầu, buông Âu Dương Đình ra.

Âu Dương Đình đứng dậy, lạnh lùng nhìn quét Tần Vấn Thiên, lại thấy trưởng giả mở miệng:

- Âu Dương Đình, ngươi tìm người thí luyện với ngươi thì được, ngươi tình ta nguyện, đều vì tăng lên thực lực, nhưng ỷ thế hiếp người, đánh thua, còn muốn chặt cánh tay người ta, ngươi biết tội chưa?

- Nhị gia gia, là hắn thiếu chút nữa giết ta.

Âu Dương Đình cãi.

- Ngươi chưa bị thương đúng không?

Trong mắt trưởng giả hiện lên nét không vui:

- Luận bàn chiến đấu, ngươi muốn người khác không chạm vào ngươi, còn có gì nghĩa ý, lấy tâm tính ngươi như vậy, sao có thể có thành tựu?

Vẻ mặt Âu Dương Đình cứng đờ, lại nói:

- Đình nhi biết tội, mặc cho nhị gia gia trừng phạt, nhưng mấy người này đối đãi ta như vậy, nên xử trí như thế nào?

- Âu Dương Đình, ngươi là cho rằng bọn họ nên tự mình chặt tay vì ngươi, không phản kháng?

Âu Dương Cuồng Sinh lạnh lùng khinh miệt nói:

- Nhị gia gia, lúc trước ta và Tần Vấn Thiên cùng đi vùng đất tiên trì thí luyện, sóng vai mà chiến, thiên phú của hắn tuyệt không ở dưới ta, tương lai thành tựu cũng sẽ không thấp hơn ta. Âu Dương Đình này lại tự xưng là thân phận cao quý, lại không biết ở trước mặt lực lượng tuyệt đối, thân thể của ả không bằng cái rắm chó, lấy tâm tính như vậy của ả, nhị gia gia cần cân nhắc kỹ đề nghị của ta.

Trưởng giả vẻ mặt như thường, trong lòng lại cũng đang cân nhắc.

Tâm tính Âu Dương Đình quả thực có vấn đề, Tần Vấn Thiên làm việc cả gan làm loạn, đứng ở lập trường bọn họ tự nhiên không có vấn đề, nhưng quả thật làm Âu Dương Đình mất mặt, nếu không có Âu Dương Cuồng Sinh ra mặt, hắn tất nhiên vẫn sẽ đứng về phía Âu Dương Đình, cái này căn bản không cần lo lắng.

Nhưng Âu Dương Cuồng Sinh liên tiếp đề cập quan hệ của hắn cùng Tần Vấn Thiên, không thể không làm cho lão thận trọng cân nhắc, phải cân nhắc rõ ràng.

Chỉ có thể xử trí nhẹ nhàng, nếu không, mặt mũi hai bên rất khó coi nha.

- Âu Dương Đình, ngươi làm việc lỗ mãng, tâm tính không tốt, về sau phải suy sét nhiều hơn, trong vòng một năm từ nay về sau, trong gia tộc, ngươi không được hành sử bất cứ quyền lợi nào nữa.

Trưởng giả bình tĩnh nói, Âu Dương Cuồng Sinh nhíu nhíu mày, trừng phạt này, tương đương với không trừng phạt, xem ra lão là muốn việc lớn hóa việc nhỏ.

- Về phần ba người các ngươi, cũng là bất đắc dĩ, không trừng phạt.

Trưởng giả lại nói với Tần Vấn Thiên bọn họ, hiển nhiên là muốn hóa giải việc này.

- Không trừng phạt?

Sắc mặt Âu Dương Đình khó coi, Tần Vấn Thiên bắt ả quỳ gối trước mặt Phàm Nhạc, để ả dập đầu, cứ như vậy là xong? Ả thật sự nuốt không trôi cơn tức này.

Âu Dương Đình ả, bị người ta bắt quỳ xuống, về sau, ả sao còn có thể ở Âu Dương thế gia ngẩng đầu làm người.

- Trừng phạt như vậy đối với Âu Dương Đình, không khỏi có chút nhẹ, nhị gia gia, nếu như ả về sau chết không hối cải, phải như thế nào?

Âu Dương Đình còn chưa mở miệng, Âu Dương Cuồng Sinh đã lạnh lùng nói, tiên phát chế nhân.

Hắn cũng biết, muốn thật sự đưa Âu Dương Đình trục xuất Âu Dương thế gia là không thực tế, thế gia chung quy là thế gia, Âu Dương Đình là hậu nhân đích hệ nhất mạch, ả hôm nay tuy vô lễ, nhưng nếu nói hôm nay ai chịu nhục nhã, không thể nghi ngờ là Âu Dương Đình, ngược lại là Tần Vấn Thiên ba người bọn họ chưa chịu thiệt.

Nhưng Âu Dương Cuồng Sinh hắn vừa tới đã khí thế ép người như vậy, đó là đoạt lấy tiên cơ, không cho Âu Dương Đình nửa điểm cơ hội xoay người làm gì Tần Vấn Thiên.

- Nếu ả như thế nữa, giao cho Chấp pháp đường.

Trưởng giả bình tĩnh nói, khiến Âu Dương Đình chỉ cảm thấy cả người phát lạnh.

Âu Dương Cuồng Sinh lần này gật đầu nói:

- Ta nhớ rồi.

Dứt lời, ánh mắt hắn nhìn về phía đám người Tần Vấn Thiên, cười nói:

- Đến đây rồi, cũng không sớm đi tìm ta, chúng ta đi thôi.

- Ừm.

Tần Vấn Thiên cười gật đầu, bước chậm ra, hắn cũng biết có thể có cục diện giờ phút này, tất cả đều là Âu Dương Cuồng Sinh tranh thủ mà có, dù sao hắn là một người ngoài, hôm nay lại làm cho Âu Dương Đình người đích hệ này thừa nhận khuất nhục quỳ xuống dập đầu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.