Thái Cổ Thần Vương

Chương 578: Chương 578: Yêu Kiếm đứng bên ngoài Đan Vương Điện




Ngày này, Đan Vương Điện, phía trên tầng tầng lớp lớp bậc thang, Lạc Hà đứng ở chỗ cao nhất, quan sát chúng sinh ở phía xa bên trong Vọng Châu thành, Ánh mắt của nàng lạnh lẽo, phía sau lưng nàng có rất nhiều đệ tử, chỉ có Mạc Khuynh Thành là không có mặt ở đây.

- Sư tôn, chuyện chiêu rể cho Khuynh Thành thì sao?

Ở phía sau, Bạch Phỉ thấp giọng hỏi.

- Vẫn tổ chức như bình thường, phải làm cho thanh thế vang xa mới được.

Giọng nói Lạc Hà lạnh lẽo, phun ra một câu như vậy. Tần Vấn Thiên dám kéo Yêu Kiếm vào Vọng Châu Thành, là muốn đánh vào mặt Lạc Hà nàng sao?

Nghe nói Yêu Kiếm kia có thể phá trời, dám hận trời quá thấp. Nàng ngược lại muốn xem xem, Tần Vấn Thiên có dám mang kiếm đến trước Đan Vương Điện hay không.

- Vâng, sư tôn.

Bạch Phỉ khom người đáp, trong lòng thầm than, nghe nói sư tôn chiêu rể cho Mạc Khuynh Thành, là muốn cho nàng cơ hội cuối cùng. Nếu như nàng không đồng ý, sợ là sẽ triệt để làm cho Lạc Hà phẫn nộ.

Nàng thời khắc này, cũng không biết là mình may mắn hay là bi thương.

Mấy ngày nay, rất nhiều người của thế lực lớn trên đất Đại Hạ Cửu Châu đều nhao nhao tiến vào Vọng Châu thành. Bọn họ đều vì Mạc Khuynh Thành chiêu rể mà tới.

Tuy nói ở rể Đan Vương Điện cũng không có hào quang, nhưng nếu trong bọn họ có một thanh niên ưu tú có thể lấy Mạc Khuynh Thành, cho dù là ở rể Đan Vương Điện thì như thế nào? Như vậy thì sẽ có quan hệ chặt chẽ với Đan Vương Điện, ném cũng không ra.

Trong đất Đại Hạ, có ai là không muốn lôi kéo quan hệ với thế lực đứng đầu như Đan Vương Điện?

Thánh địa luyện đan này, địa vị trong Đại Hạ là vô cùng đặc biệt.

Các cường giả cũng nghe thấy chuyện về Tần Vấn Thiên, trong lòng cảm thán Tần Vấn Thiên cả gan làm loạn. Bọn họ đi ra phía ngoài Vọng Châu thành, muốn thử xem Yêu Kiếm kia, lại phát hiện, vô luận thực lực của bọn họ mạnh tới mức nào, nhưng không có người nào, có thể rút ra Yêu Kiếm đang cắm sâu dưới lòng đất kia.

Tần Vấn Thiên, là người duy nhất!

Chuyện Tần Vấn Thiên mang theo Yêu Kiếm, đứng sừng sững ở bên ngoài Vọng Châu thành, đã gây ra sóng to gió lớn.

Đại Hạ hôm nay, tuy rằng có rất nhiều người không biết đến Tần Vấn Thiên, nhưng cái tên đứng ở vị trí thứ nhất trên Thiên Mệnh Bảng, không ai là không biết.

Chí ít, ở Đại Hạ Hoàng Triều, trong phạm vi Cửu Châu, trừ những người không hỏi tới thế sự, còn những người khác, lại có ai không biết Tần Vấn Thiên?

Mấy ngày nay, có rất nhiều người tới đây rút kiếm, nhưng lại vô pháp rút ra. Cũng có nhiều người tới đây nhìn ngắm thanh kiếm, tìm hiểu xem thanh kiếm này có chỗ nào khác thường, lại ngoài Tần Vấn Thiên ra, không người nào có thể rút kiếm lên.

Thời khắc này, có một đạo thân ảnh mặc bạch y, thân ảnh lơ lửng ở hư không. Người này tuấn tú tuyệt luân, lộ ra một cỗ khí chất hơn người. Hắn đứng ở trong đám người, chỉ cần một ánh mắt cũng có thể nhìn ra hắn không giống người thường.

Trong giây lát hắn xuất hiện, tức khắc có không ít ánh mắt trong đám người rơi vào trên người hắn, trong thần sắc ẩn ẩn có ý sùng bái.

Hoa Thái Hư, người ngồi trên vị trí đầu của Thiên Mệnh bảng ngày trước. Một lần kia, không người nào có thể lay động được địa vị của hắn.

Không lâu trước kia, hắn lấy một trận chiến triển lộ tu vi. Không phỉa là Thiên Cương Cảnh tầng thứ hai như mọi người suy đoán, mà là Thiên Cương Cảnh tầng thứ ba, sức chiến đấu cường hãn đến đáng sợ, cường thế gạt bỏ một nhân vật là cường giả Thiên Cương Cảnh tầng thứ tư.

Trận chiến ấy, để cho Vọng Châu Thành một lần nữa vang vọng cái tên Hoa Thái Hư.

Qua nhiều thế hệ, người đứng thứ nhất bảng Thiên Mệnh đều là nhân vật danh chấn Đại Hạ, chỉ cần không chết, nhất định có thể xếp vào tốp cường giả trên bảng Thiên Cương Cảnh.

Bây giờ, Hoa Thái Hư từ từ đi về phía trước, đã bắt đầu tiết lộ phong quang của hắn. Lấy thực lực trước mắt của hắn, cho dù phóng mắt ra toàn bộ Đại Hạ, cũng không có mấy người lợi hại hơn hắn. Chỉ cần cho hắn thêm ít năm, hắn nhất định có thể trở thành một trong những nhân vật đứng đầu Đại Hạ.

Mà giờ khắc này, Hoa Thái Hư đi đến nơi này, mắt nhìn Yêu Kiếm thuộc về Tần Vấn Thiên.

Hoa Thái Hư, Tần Vấn Thiên!

Đại Hạ Hoàng Triều, mọi người rất thích đặt hai người này vào một chỗ để so sánh. Bởi vì hai người họ, trong mắt thế hệ trẻ tuổi, là đại biểu cho hai thời đại, đều là đứng đầu bảng Thiên Mệnh.

Bất đồng là, Hoa Thái Hư sinh ra trong danh môn, chính là Hoa thị cấp độ bá chủ, Thiên chi kiêu tử. Ánh sáng sinh ra từ trên người hắn, chói mắt như mặt trời ban trưa, tuyệt đại phong hoa.

Mà Tần Vấn Thiên lại khác, hắn gần như là không có chút bối cảnh nào. Những người đối chiến với hắn đều là thanh niên cùng thế hệ, nhưng bọn họ lại sinh ra từ thế gia đại tộc, đều là những nhân vật xuất chúng. Ngày trước sau khi Thiên Mệnh bảng chấm dứt, những người xuất hiện trên chiến đài Chu Tước, đều nguyện cùng hắn sóng vai mà chiến, thế nhưng đã lưu lại một câu chuyện được người người ca tụng tại Đại Hạ.

Bây giờ, Hoa Thái Hư đến chỗ này, xem Yêu Kiếm mà Tần Vấn Thiên lưu lại, tự nhiên làm cho người ta ngoài ý muốn.

Chỉ thấy lúc này, Hoa Thái Hư dạo bước mà đến, nhìn xem Yêu Kiếm.

Yêu kiếm vắng lặng, có từng tia từng tia Kiếm Ý tràn ngập, khác biệt với lúc nghe đồn. Mọi người thế nhưng truyền tai nhau, quanh thân thanh kiếm này Kiếm Khí ngập trời, trăm dặm xung quanh có thể cảm nhận được tiếng than khóc bất kính thiên địa. Cỗ nào nó đi qua, chỗ đó xuất hiện khe núi.

Nhưng lúc này, nó giống như là đang ngủ say, không ai, có thể đánh thức nó dậy.

Hoa Thái Hư nhìn chằm chằm Yêu Kiếm một lúc lâu, sau đó hắn lập tức xoay người, dạo bước mà đi, thần sắc trên mặt thủy chung vẫn bình tĩnh, không một người nào biết hắn đang suy nghĩ cái gì.

Sau khi Hoa Thái Hư rời đi, trong không gian lại xuất hiện một đạo thân ảnh. Nơi này đương nhiên không chỉ có một mình nàng xuất hiện. Nhưng mà giống như Hoa Thái Hư vậy, nàng vừa xuất hiện, đã hấp dẫn tất cả tầm mắt của mọi người.

Tuy rằng, nàng dùng dải lụa mỏng màu danh che mặt, không thể nhìn thấy mặt mũi thật của nàng, nhưng mà chỉ cần liếc qua một chút thôi, đã có thể khiến người ta kinh diễm, ánh mắt cũng không có cách nào dời đi dù chỉ là một chút xíu.

Đây đương nhiên là một vị cô nương, toàn thân nàng sạch sẽ thanh khiết, không nhiễm bụi trần. Nàng xem ra lạnh như băng, dường như không có ai có thể tới gần nàng. Nàng giống như là tuyết liên trên núi băng, ngạo tuyết mà đứng, cao ngạo, cách xa trần thế.

- Thật đẹp.

Sự xuất hiện của nàng, dường như làm kinh diễm cả vùng hư không này. Dù chưa từng thấy qua khuôn mặt của nàng, nhưng chỉ là một đôi mắt lộ ra ở bên ngoài kia, cùng với da thịt xinh đẹp như nước, đã khiến người ta có thể cảm nhận được phong hoa tuyệt đại của nàng.&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.