Thái Đản Du Hí

Chương 32: Chương 32: Ác mộng kéo dài (hạ)




Nửa đêm…

Lâm Giác đột nhiên giật mình tỉnh giấc. Cậu mở choàng mắt ra, ác mộng còn đọng lại khiến cậu phải thở hổn hển một hồi mới thấy đầu bớt đau nhói.

Trong mộng cậu không ngừng chạy trốn, toàn thân uể oải khiến ngay cả đứng cũng gian nan, cảm giác mệt mỏi này dù đã tỉnh mộng cũng không thể nào dẹp đi được. Bóng ma khổng lồ trong mộng rốt cuộc là cái gì vậy? Cái cảm giác bất an mãnh liệt này…

Ánh trăng từ khe rèm cửa sổ len vào, khiến căn phòng cũng không lớn lắm trở thành một mảng tranh tối tranh sáng.

Không hiểu tại sao, Lâm Giác cứ có cảm giác đang bị nhòm ngó. Đây là một loại cảm giác không thể nói rõ, nhưng cậu vẫn nghĩ có một thứ quỷ dị nào đó đang nhìn chăm chú căn phòng này, nhìn chăm chú vào cậu.

Lâm Giác cố gắng bình ổn nhịp tim của mình rồi ngồi dậy.

“Học trưởng?” Lâm Giác thấy Tống Hàn Chương đứng trước cửa sổ, quay lưng về phía mình, kinh ngạc kêu một tiếng.

“Ừ.”

Tống Hàn Chương lên tiếng, thanh âm rất nhẹ gần như không thể nghe thấy…

Bên trong phòng ngập tràn im lặng khác thường, Lâm Giác há miệng định nói, nhưng cuối cùng cũng không phát ra âm thanh gì.

Tống Hàn Chương xoay người, anh đứng ngược sáng làm cậu không thấy rõ khuôn mặt. Thân ảnh bị bao phủ dưới ánh trăng có vẻ vô cùng đơn bạc, rõ ràng là một bộ dạng lãnh tĩnh cẩn thận, lại ẩn chứa một tia yếu đuối kì lạ khác hẳn lúc trước, khiến cả người anh giống như một cây đàn bị căng dây quá chặt, không biết lúc nào sẽ bất ngờ đứt tung.

“Có chuyện gì thế?” Lâm Giác rốt cuộc nặn ra một thanh âm, nhưng bỗng lại cảm thấy có lẽ mình đang nằm mơ rồi, cậu chưa từng nghĩ tới lại có thể nhìn thấy yếu đuối trên người Tống Hàn Chương…

Chắc là chưa tỉnh ngủ nên nhìn nhầm thôi.

Lâm Giác trong lòng thầm nhủ, lại nhìn Tống Hàn Chương, quả nhiên yếu đuối gì đó chỉ là ảo giác.

Tống Hàn Chương chỉ trầm mặc chốc lát, giọng nói lãnh đạm mở miệng: “Không có gì, chỉ là chợt nhớ tới Buổi diễn của Truman.”

(Tên một bộ phim, tên tiếng Anh là The Truman Show, tên tiếng Trung là 楚门的世界)

Cuộc sống của Truman trên màn ảnh rộng, cuộc đời của hắn là một màn kịch đã được an bài, những người xung quanh đều là diễn viên, mà hàng tỉ người ngoài màn ảnh vẫn luôn nhìn theo từng hành động của hắn…

“Sống trong giả tạo và dối trá như vậy, không lúc nào không bị người khác quan sát, thật sự rất đáng buồn…”

Tống Hàn Chương vịn thành cửa sổ nhìn ra ngoài.

Bên ngoài kia bóng cây lờ mờ, dường như có thứ quỷ mị gì đó không ai biết ẩn nấp trong đó, không tiếng động chế giễu con người.

“Tôi rất ghét cuộc sống bị kẻ khác khống chế.”

Cái gì?

Lâm Giác không rõ vì sao Tống Hàn Chương bỗng nhiên nói những lời như thế, nhưng cảm xúc chán ghét mạnh mẽ trong lời nói của anh là thật. Anh đang chống lại cái gì? Bị người theo dõi? Hay là…

Trong đầu hồi tưởng lại đêm trước, lời nói lúc ở trong thư viện của anh…

Tỷ như lúc bị nhốt.

Thanh âm của Lục Nhận xông vào trong não Lâm Giác. Cậu lại liên tưởng đến lúc học trưởng nói cha mẹ mình đã mất, giọng nói lạnh lùng ấy… Cậu không nhịn được bắt đầu suy diễn ra đủ loại chuyện cũ bi thảm.

“Đừng có suy nghĩ lung tung.”

Lâm Giác bị nhìn thấu lúng túng, Tống Hàn Chương tuy là đeo kính nhưng hai mắt vẫn nhạy bén lắm: “Bây giờ muốn chuẩn bị nhiều hơn nữa cũng chẳng được, cậu chỉ cần nhớ kĩ phải sống sót là đủ rồi.” Nói xong, anh kéo kín lại tấm rèm, ngăn ánh trăng lại bên ngoài cửa sổ.

“Ngủ đi, đến bình minh mọi chuyện sẽ lại ổn thỏa.”

Chỉ mong vậy.

&&&

Đêm thứ hai, 19:50.

Lâm Giác và Tống Hàn Chương đứng giữa quảng trường đồng hồ vắng vẻ, thỉnh thoảng có vài học sinh đi ngang qua đều một bộ vội vã, cảnh tượng này khiến hai người đứng dưới gác chuông có vẻ không phù hợp chút nào.

Lâm Giác buông lỏng đai ba lô một chút, lại sờ sờ cây đao bị bọc kín bên người.

Kỳ thực chính cậu cảm giác được, tay cậu đang run rẩy.

Không hẳn bởi vì sợ hãi, cậu cũng có chút cảm giác hưng phấn giống như nóng lòng muốn thử xem sao, nhưng cậu nghĩ đó chắc cũng là hồi hộp quá mà sinh ra ảo giác thôi.

“Lần này chúng ta không cần vừa bắt đầu trò chơi đã phải chịu áp lực tìm cách chạy đến quảng trường nữa, cảm giác có chút nhẹ nhõm.” Lâm Giác đứng trên bồn hoa nhìn những học sinh đi tới đi lui, trong lòng dâng lên một cảm giác thương hại khó nói.

Những người ở đây, rốt cuộc có biết nơi này sắp biến thành cái tình cảnh gì không?

Vô nghĩa, bọn họ vẫn đang tiếp tục cuộc sống bình thường của mình.

Thực sự là… khiến người ta ghen tị.

“Đừng yên tâm quá sớm, tôi không nghĩ chúng ta lại thuận lợi được như thế đâu, nói không chừng chúng ta sẽ phải chạy đến quảng trường một lần nữa.” Tống Hàn Chương ngồi trên bồn hoa bên cạnh, nói.

“A, đúng là khó chịu.” Lâm Giác giật giật khóe miệng cười khổ “Chuyện thu mua trứng màu cũng thật là, ba ngày mà lại chỉ được có một quả trứng, lại còn là hàng mỹ nghệ thông thường. Lẽ nào Lilith kia để đến sau cùng mới đi phát trứng màu? Hay là lần này cô ta đổi sang chỗ khác rồi?”

Tống Hàn Chương không trả lời.

Lâm Giác cúi đầu, từ góc độ của cậu nhìn sang, ánh mắt Tống Hàn Chương như đang hướng về nơi xa xôi nào phía trước, mà ở đó ngoại trừ ngọn đèn đường tỏa ra quầng sáng gầy còm thì cũng chỉ còn bóng đêm dày nặng.

Không hiểu tại sao, Lâm Giác bỗng cảm thấy trên người anh vương chút mờ mịt và sợ hãi. Anh tựa như một nhà tiên tri, một mình gánh chịu những điềm báo chẳng lành của tương lai, cũng chỉ có một mình trầm mặc…

“Học trưởng, tôi biết là hơi vô lý nhưng… tôi vẫn cảm thấy anh có chuyện gì gạt tôi.” Lâm Giác rốt cục nhịn không được đem suy nghĩ vẫn nấn ná trong đầu mình ba ngày nay hỏi ra miệng.

“Đừng hỏi.”

Câu trả lời của Tống Hàn Chương nằm ngoài dự liệu của cậu. Cậu đã cho rằng nếu không muốn nói, nhất định anh sẽ dùng lý do hợp lý nhất lấp liếm cho qua, có lẽ cũng sẽ dễ dàng xua tan nghi ngờ của cậu. Không ngờ… anh lại chỉ trả lời như vậy.

“Là chuyện không thể nói cho tôi biết sao?” Lâm Giác lại hỏi.

“… Chỉ là suy đoán mà thôi, không có bằng chứng gì, tạm thời tôi biết là được rồi.” Tống Hàn Chương nhìn bàn tay mở ra của mình, chậm rãi nắm lại…“Rất đáng sợ sao?”

“Ừ.”

Lâm Giác trù trừ một chút, cuối cùng kiên định nói: “Nếu như xác nhận được, nhất định phải cho tôi biết. Dù đáng sợ hơn nữa tôi cũng muốn gánh vác cùng anh.”

Tống Hàn Chương tựa hồ mỉm cười, thế nhưng dáng tươi cười ấy chỉ như sao băng thoáng qua, nhanh đến mức Lâm Giác nghĩ rằng đó có lẽ lại là ảo giác.

“Được.”

Kim đồng hồ từng chút trượt đến gần thời điểm bắt đầu ác mộng, cuối cùng khi kim dài dựng thẳng, gác chuông phát ra một thanh âm trầm muộn: “Đinh!”

Dưới chân bắt đầu dâng lên sương mù màu trắng quỷ dị, chẳng biết từ đâu mà đến, càng lúc càng dày. Lâm Giác bỏ hết vải bọc thanh đao trên người, cầm chuôi đao nhảy xuống khỏi bồn hoa: “Hình như có gì không đúng…”

Thật lâu không nghe tiếng Tống Hàn Chương trả lời, cậu quay đầu lại, lại phát hiện bốn phía không một bóng người.

Chuyện gì xảy ra vậy? Lâm Giác kinh ngạc nhìn quanh, trong sương mù dày đặc cậu chỉ thấy vòng sáng lờ mờ của đèn đường, bồn hoa và gác chuông ở quảng trường đã biến mất.

Xung quanh trống rỗng, chỉ có tiếng gió thổi qua ngọn cây xào xạc. Sương mù dày đặc khiến tầm nhìn trở nên hạn hẹp, thế nhưng Lâm Giác vẫn nhận ra, đây là khu phố buôn bán phía bắc.

Bên kia đường cái, đối diện Lâm Giác là các loại cửa hàng, nơi cậu đang đứng là một dải cây xanh dài, bên kia thảm cây lại là siêu thị hàng điện tử và cửa hàng bách hóa.

Điện thoại di động rung lên, đầu bên kia vang lên thanh âm ngọt nị quen thuộc của Lilith: “Chào buổi tối, người sống sót. Hoan nghênh tham gia Bãi săn ác quỷ lần thứ hai. Chủ đề đêm nay là “Trùng”, chủng loại đa dạng, chỉ cần là thứ có thể nghĩ ra thì đều có hết, mong cậu có một đêm chơi vui vẻ.”

“Tống Hàn Chương đâu?” Lâm Giác đã không còn hoang mang như lần đầu tiên nhận điện thoại, thậm chí còn nhớ kĩ phải hỏi một câu.

“Ta cũng không biết, nói không chừng ở quảng trường có thể nhìn thấy cậu ta đấy… nếu cậu ta còn sống.” Lilith nhẹ giọng cười, cúp máy.

Lâm Giác nhét điện thoại vào ba lô, tay nắm chuôi đao siết chặt hơn chút nữa. Tống Hàn Chương cho cậu hai thanh đao, cũng chẳng biết anh làm thế nào mà lách được đủ loại kiểm tra để mang về, một thanh là mã tấu, còn thanh kia là dao găm có răng cưa. Cả hai thanh đều đã được mài lưỡi, vô cùng sắc bén.

Hiện giờ cậu ở khu phố buôn bán phía bắc, nơi này cách quảng trường đồng hồ cũng không quá xa, chỉ cần đi thẳng về phía trước rồi rẽ sang hướng tây bắc, qua mấy con hào nhân tạo và mấy tòa nhà là có thể vào trong quảng trường… nếu như tất cả thuận lợi.

Lâm Giác sắp xếp lại kế hoạch hành động của mình. Cậu không có thời gian để hoảng sợ, cũng không có thời gian miên man suy nghĩ, tựa như ngày đó Tống Hàn Chương nói, chỉ cần nhớ kỹ, phải sống.

Chủ đề là “Trùng”.

Loại trùng gì đây?

Lâm Giác tưởng tượng đến các loại kẻ địch có khả năng gặp phải, thế nhưng trong đầu cũng chỉ có các loại côn trùng từng xem trong phim khoa học viễn tưởng, thậm chí các loại sâu bọ biến dị. Cậu không khỏi bị tưởng tượng của mình dọa cho chán nản, nếu gặp mấy cái loại “trùng” đó thì đơn giản là khỏi cần chơi tiếp.

Bình tĩnh, phải tỉnh táo lại. Cậu hiện tại có kinh nghiệm, có vũ khí, còn có phương hướng hành động, so với mấy người chơi mới tỉnh tỉnh mê mê đã có ưu thế hơn nhiều rồi, nếu cậu chưa đến được quảng trường, mấy người kia càng chưa thể đến.

Sau khi bình ổn tâm trạng, Lâm Giác cẩn thận đi về phía trước, vừa đi vừa tập trung nghe ngóng xung quanh. Trong màn sương mờ đục bao trùm khắp nơi này cũng chỉ có thể dựa vào thính giác, nhưng cậu dù sao cũng chưa từng được huấn luyện chuyên môn, có nghe được cũng không thể lập tức phân tích được âm thanh.

Trong bụi rậm truyền đến tiếng động nhỏ, Lâm Giác cảnh giác lui về phía sau mấy bước, một con bướm đêm khổng lồ liền từ trong bóng tối vỗ cánh bay ra! Đây chắc chắn là con bướm lớn nhất Lâm Giác từng thấy, to phải bằng cả cái chậu rửa mặt, hoa văn vằn vện trên cánh dưới ánh đèn đường trông vô cùng quỷ dị.

Đồng tử Lâm Giác co lại, một giây kế tiếp, đặc huấn mấy ngày nay đã phát huy tác dụng, cậu nắm chặt mã tấu, từ đuôi đến đầu con bướm bổ dọc một đường… Con bướm đang bay giữa không trung bị một đao chém trúng, nửa đoạn cánh rớt ra, mất thăng bằng rơi xuống mặt đất.

Cái bụng mập mạp của con bướm giật giật vài cái, lông tơ đủ màu lòe loẹt nơi bụng lay động theo gió, hai cọng râu uốn cong trên đầu không ngừng cuộn lại rồi nhả ra. Nó giãy giụa trên mặt đất vài cái, tựa hồ muốn dùng đôi cánh đứt bay lên lần nữa, hoa văn trên đôi cánh bướm bình thường giờ bị phóng to trông mười phần âm độc…

Lâm Giác lập tức tiến lên, một đao đâm xuyên thân thể nó.

Không chờ cậu thở phào một cái, âm thanh vỗ cánh từ bóng tối lục tục vang lên, tất cả bướm lớn nhỏ từ bụi cây phần phật bay ra, số lượng nhiều đến kinh người.

Lâm Giác không chần chừ nữa, quay đầu bỏ chạy. Phía sau truyền đến tiếng vỗ cánh khiến da đầu người ta tê dại, không cần nhìn cậu cũng biết đó là một cảnh tượng kinh dị đến thế nào… Bầy bướm rợp trời phe phẩy những đôi cánh chằng chịt mảng màu sặc sỡ, trong không khí bay đầy bột phấn đáng sợ, thậm chí có thể có độc…

Dãy cửa hàng đối diện đèn đuốc sáng trưng, Lâm Giác hơi suy nghĩ một chút liền vọt vào một cửa hàng đã tắt đèn, sầm một tiếng đóng chặt cửa kính.

Cơ hồ ngay một giây kế tiếp, đám bướm ầm ầm lao tới va đập vào mặt thủy tinh, cửa kính rung lên bần bật, thiếu chút vỡ vụn.

Lâm Giác ở bên trong lạnh lùng đánh giá đám sinh vật biến dị này. Cậu thầm nghĩ đến lúc nào đó chúng nó có thể sẽ bị tia sáng hấp dẫn đi, vì vậy cứ tìm một gian cửa hàng không bật đèn trốn vào trước.

Đám bướm cứ như một thứ sinh vật ngoài hành tinh bao trùm trên cửa kính, ánh sáng mờ nhạt bên ngoài khiến thân thể to lớn của chúng trở nên càng quỷ quái vặn vẹo.

Cái cảm giác bị loại côn trùng hình thù quái đản này dồn vào một không gian chật hẹp tăm tối thật sự rất khó chịu.

Phía sau chợt truyền đến tiếng răng rắc khe khẽ, thần kinh đang buộc chặt của Lâm Giác giật nảy một cái…

Cậu đột nhiên nhớ ra… Mình sơ sót rồi, bóng tối, chính là nơi mà lũ côn trùng thích nhất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.