Đám bướm bao trùm mặt kính trong suốt, cũng chặn luôn hầu hết tia sáng bên ngoài. Lâm Giác nuốt một ngụm nước bọt, bất động thanh sắc lùi về sau hai bước.
Tiếng sàn sạt không rõ là gì từ trong góc tối vẳng đến, nghe như tứ chi dài nhỏ của côn trùng đang cọ xát cái gì.
Kẻ địch mình không biết rõ núp trong bóng tối luôn khiến người ta bị áp lực ghê gớm, cái tình cảnh trước có sói sau có hổ này càng khiến Lâm Giác tiến thoái lưỡng nan.
Nương theo tia sáng mờ mờ, Lâm Giác cố gắng nhìn xem sinh vật trong góc phòng rốt cuộc là cái gì. Mắt từ từ thích ứng với bóng tối, những hình ảnh xung quanh cũng dần dần rõ lên, sinh vật ở phía sau quầy lộ ra nửa cái thân đen bóng, hai sợi râu dài y như vật sống mà lay qua động lại.
Là con gián!
Con gián to như quả bóng đá quan sát Lâm Giác cạnh cửa, sau đó chậm rãi từ sau quầy lộ ra thân thể to lớn khác thường của mình.
Ngón tay Lâm Giác co rút, lông tóc toàn thân đều dựng đứng lên! Cảm giác chán ghét bẩm sinh dậy sóng.
Thật là ghê tởm, cái loại côn trùng bị phóng đại gấp trăm lần này khiến người ta có cảm giác áp bách vặn vẹo, sự khó chịu đến dạ dày co thắt cũng làm Lâm Giác cảm thấy ruột gan run lên bần bật.
Con gián to lớn bò lổm ngổm trên mặt đất, y như dã thú đói khát đang tính toán làm sao để bắt được con mồi béo mập, đột nhiên nó hung hăng bật mình khỏi mặt đất, hai cánh mỏng giang ra, bay lên!
Lâm Giác theo bản năng quơ đao, lớp vỏ giáp cứng rắn có lực cản khác hẳn với bướm, mã tấu lập tức cắm giữa mình nó! Lâm Giác hoảng hốt, luống cuống dồn sức vào chuôi đao, con gián khổng lồ quơ quào hai sợi râu và đám chân dài nhỏ, lông tơ nhỏ ở các chi quét qua quét lại trên da cậu khiến cậu sởn da gà.
Thật vất vả mới rút được đao ra khỏi cái xác cứng kia, Lâm Giác bỗng liếc thấy sau quầy thêm vài cái bóng lờ mờ giãy dụa, cậu không chần chừ nữa, lập tức phá cửa kính chạy vội ra ngoài.
Không khí rét lạnh bên ngoài ập đến, đám bướm dán trên mặt kính đột ngột bị kinh động, Lâm Giác nhìn chằm chằm cửa, vận dụng hết khả năng tập trung đối phó từng động tĩnh của kẻ thù…
Một đao, cái bụng đầy lông tơ khổng lồ của con bướm đầu tiên lao đến bị chém đứt; hai đao, con bướm thứ hai rớt cánh; hạ thấp nửa thân, xoay người, chém ra đao thứ ba, con bướm thứ ba bị quật xuống mặt đất, Lâm Giác một cước đạp xuống, chất dịch sền sệt lập tức trào ra. Cái thân kia mềm đến khiến lòng bàn chân tê dại, giống như đạp xuống một quả bóng căng hơi, chỉ dùng chút lực đã có thể ép nổ.
Một đao đâm, thứ nước màu lục đậm bắn ra, trên mặt đất xuất hiện một bãi dịch bẩn nhớp ghê người.
Lâm Giác không dừng lại lâu, nhanh chân chạy về phía trước.
Xa xa đột nhiên vang lên một tiếng thét chói tai, một giọng nữ như phát điên gào lên lanh lảnh: “Đừng tới đây! A a a a, tránh ra… Tránh ra! Đừng giết tôi, đừng…”
Lâm Giác chần chừ nhíu nhíu mày, đây là người nhận được trứng màu đợt mới này sao?
Một bóng người từ khúc quanh phi vội ra, là một thiếu nữ mặc váy ngắn. Cô gái hoảng loạn cắm đầu chạy, xung quanh đều là sương mù bao phủ, cô ta không chú ý tới Lâm Giác đứng cách đó không xa.
Dưới chân cô gái chợt vấp một cái, rầm một tiếng ngã xuống đất, lập tức òa lên khóc rống.
Trong lòng Lâm Giác thở dài, lý trí cho cậu biết muốn sống ở đây cần phải lãnh tĩnh,tốt nhất là mặc kệ những người khác đi, thế nhưng lương tâm khiến cậu không thể nào bỏ mặc một cô gái trong tình cảnh này không giúp đỡ. Ít nhất cũng có thể dẫn cô ta đến quảng trường, đợi gặp được học trưởng rồi hỏi ý anh sau vậy.
Nghĩ vậy, Lâm Giác tiến lên vài bước: “Cô không sao chứ?”
Cô gái ngẩng đầu, đôi mắt lem nhem vì khóc thoạt trông có chút dọa người, tựa hồ định cầu cứu, thế nhưng vừa nhìn thấy đao trên tay Lâm Giác còn dính chất lỏng không rõ liền sợ hãi mở to hai mắt nhìn, cứ hu hu nói không ra lời.
“Cô còn đi được không? Ở đây không an toàn, chúng ta nhanh đến quảng trường đồng hồ đi.” Lâm Giác vươn tay về phía cô.
Từ trong sương mù dày đặc bỗng vang lên tiếng bước chân có tiết tấu, không nhanh không chậm, sau đó là một thanh âm quen thuộc:
“Yo, chào buổi tối, đại thỏ.” (người ta chỉ gọi thỏ con chứ chả ai gọi thỏ to, thôi để đại thỏ vậy =.=)
Thân ảnh Lục Nhận lộ ra khỏi màn sương, trên mặt mang nụ cười trong sáng quỷ dị, nếu chỉ nhìn mặt thì còn tưởng hắn đang đi dạo chơi ở chỗ nào. Kỳ quái nhất là hắn khiêng theo một đoạn thép không biết nhặt được ở đâu, xuyên theo hai con gián lớn bằng hai cái chậu rửa mặt.
Lâm Giác không biết nói cái gì cho phải, chỉ đành gật đầu.
Cô gái ngã nhào trên đất khi nãy vừa che miệng nức nở vừa đứng lên, trong mắt chỉ toàn sợ hãi.
“Con gián to thế này đúng là lần đầu tiên tôi thấy đấy.” Lục Nhận cười hì hì ném thanh thép đến trước mặt cô gái, con gián bị xuyên ở đó vẫn chưa chết hẳn, mấy sợi râu cựa quậy gần như dán lên mặt cô.
“A a a a a a!!!” Thiếu nữ ngã ngửa ra sau giãy dụa, khóc đến muốn ngất xỉu. Đối với cô mà nói đây đúng là cơn ác mộng đáng sợ nhất mà cũng chân thật nhất từ khi sinh ra đến giờ.
Lâm Giác cau mày chắn trước mặt cô gái: “Đừng làm loạn nữa, hù dọa con gái vui lắm hả?”
Lục Nhận khổ não quệt miệng, tiếc nuối nói: “Rất vui mà, nhân loại đã trải qua tiến hóa mấy triệu năm, đứng ở đỉnh tháp sinh vật, thế mà lại bị con gián nhỏ xíu dọa sợ đến khóc lóc lu bù, nhất định là nửa đường tiến hóa gặp chuyện rồi.”
Lâm Giác bất đắc dĩ nhìn nữ sinh đã sợ đến không đứng nổi, chỉ biết thở dài.
Cái bộ dạng này dù có đến quảng trường cô ta cũng chẳng sống được, trò chơi này càng về sau chắc chắn sẽ càng đáng sợ hơn.
Lục Nhận lách qua Lâm Giác đi tới trước mặt thiếu nữ, từ trên cao nhìn xuống cô: “Cho cô cơ hội cuối cùng, trên trứng màu viết cái gì, nói.”
Cô gái mấy lần hé miệng, nhưng trong cổ họng cũng chỉ có tiếng khóc.
Lục Nhận lười biếng ngáp một cái: “Quần áo không phù hợp, trừ mười điểm; trang điểm lòe loẹt, trừ mười điểm; giày cao gót, trừ mười điểm; quá to mồm, trừ mười điểm; nhát gan, trừ một trăm điểm. Thôi, cô đi chết được rồi.”
Nói rồi chậm rãi giơ thanh thép trên tay lên.
Mã tấu của Lâm Giác chặn trước mặt hắn.“Yo, cậu muốn cản tôi?” Lục Nhận híp mắt nở nụ cười.
“Không cần phải giết cô ta.” Lâm Giác cau mày nghiêm túc nói.
Lục Nhận nghiêng đầu một chút: “Thế nhưng cô ta đứng lên còn chẳng nổi, chỉ có thể như con kiến hôi phủ phục trên mặt đất giãy dụa. Thật đáng thương, vì sao không chết như chúng luôn đi?”
Lâm Giác không nói gì, chỉ thẳng tắp nhìn vào mắt Lục Nhận.
Lục Nhận cũng nhìn cậu, đôi mắt cười híp lại tỏa ra sát ý đáng sợ.
“Nếu tôi giết cậu, không biết Tống Hàn Chương sẽ lộ ra vẻ mặt gì nhỉ?” Đồng tử đen kịt của Lục Nhận lóe lên ánh sáng quỷ dị “Cậu ta chắc sẽ không trở mặt với tôi, bởi vì… làm thế cũng chẳng có ích gì… Cậu ta chỉ biết suy tính bước tiếp theo cần phải làm gì, vĩnh viễn nhìn về phía trước chứ không quay đầu lại, điểm này của cậu ta đúng là đáng yêu nhất.”
“…”
Lục Nhận nhe răng cười, đưa thanh thép trên tay cho Lâm Giác. Lâm Giác không hiểu nhận lấy, nhìn Lục Nhận vòng qua mình đến ngồi trước mặt cô nữ sinh kia.
Cô gái đã ngừng khóc, đứt quãng thút thít, vẻ mặt hoảng hốt sợ hãi.
“Nhìn kĩ thì cô trông cũng rất dễ thương nha.” Lục Nhận thân mật nói.
Cô gái ngơ ngác nhìn hắn, trên mặt là vết nước mắt loang lổ.
“Nhưng mà vận khí không tốt lắm. Lần sau phải cẩn thận, đừng có nhận mấy thứ đồ kỳ quái nhé.” Lục Nhận vỗ vỗ mặt cô như thể tình nhân âu yếm vậy.
Lâm Giác bị sự ôn nhu bất ngờ của Lục Nhận khiến cho mờ mịt, nữ sinh kia cũng vậy, khuôn mặt lộ ra chút bối rối, không còn sợ hãi như vừa rồi nữa.
“Kiếp sau cũng phải nhớ kĩ đấy.”
Bàn tay đang dịu dàng xoa khuôn mặt cô gái, một giây sau bỗng thắt quanh cổ họng cô, trong không khí bắn ra âm thanh rắc rắc thanh thúy, sau đó hoàn toàn im lặng.
Lâm Giác hoàn toàn không có cơ hội ngăn cản hắn, có lẽ là trước khi cậu kịp ý thức chuyện gì đang xảy ra thì Lục Nhận đã buông tay rồi.
Lục Nhận đứng lên xòe tay ra, mỉm cười nhìn Lâm Giác: “Hiện giờ trên tay cậu có hai món vũ khí, tôi tay không tấc sắt, có muốn thử hoa tay múa chân với tôi chút không, nói không chừng lại thắng được đó.
Lồng ngực cuộn lên từng cơn sóng giận dữ, Lâm Giác hít sâu một hơi, nỗ lực kiềm chế tâm trạng của mình.
Không ích gì, hiện giờ trở mặt cũng không ích gì.
Lâm Giác ném thanh thép của Lục Nhận xuống. Kim loại va chạm với nền xi măng phát ra tiếng leng keng, ở trong đêm sương mù này có vẻ vang vọng rất xa.
Cậu không dám nhìn vẻ mặt của nữ sinh kia trước khi chết, cũng không muốn ở lại nơi này nữa, vì vậy xoay người bỏ đi.
Đã dừng lại quá lâu, học trưởng chắc đã đến quảng trường rồi, cậu phải lập tức đến đó.
Hai người một trước một sau đi tới quảng trường, tiếng bước chân trùng điệp trong sương mù quanh quẩn không tan. Lâm Giác cứ luôn thấy gai gai sau lưng, nhưng trực giác mách bảo không nên quay đầu lại.
“Giận à?” Thanh âm Lục Nhận truyền đến.
Lâm Giác không đáp.
“Chờ chút.” Lục Nhận đột nhiên gọi Lâm Giác lại, còn hắn thì đi vào trong siêu thị.
Lâm Giác do dự một chút, cuối cùng vẫn không bỏ đi.
Bọn họ dù sao cũng phải gặp nhau ở quảng trường, cậu cũng không muốn ở trong cái trò chơi chẳng có chút nguyên tắc nào này lại đắc tội Lục Nhận, hơn nữa đi cùng Lục Nhận so với đi một mình rõ ràng an toàn hơn nhiều… Tất nhiên đó là nếu như Lục Nhận bình thường.
Trong siêu thị truyền đến tiếng giá hàng đổ sập, lại thêm tiếng đánh nhau, nhưng chỉ vài giây đã dừng lại. Lục Nhận từ trong siêu thi đi ra, trên tay cầm hai bình thuốc diệt sâu bọ.
“Tuy chẳng biết có hữu hiệu hay không, nhưng đối phó đám sâu lúc nhúc chắc cũng có chút tác dụng.” Lục Nhận ném một bình cho Lâm Giác.
“… Tại sao anh không lấy nhiều hơn?”
“Của ít lòng nhiều mà.” Lục Nhận cười nói.
“…” Cậu hoàn toàn không hỏi ý này.
“Loại người quá phụ thuộc vào vũ khí công cụ đều là kẻ yếu, tôi cũng không ưa kẻ không biết rút kinh nghiệm.” Lục Nhận ngáp một cái, nghênh ngang đi về phía trước.
Trong màn sương đặc quánh, con đường phía trước dường như không có điểm dừng.
Quảng trường, đã ở trước mắt rồi.