Thái Dương Rực Rỡ

Chương 6: Chương 6: Cậu




Phương Chước xuống xe, đứng ở đầu đường nhìn thấy con đường xi măng bằng phẳng đang thi công phía trước, trong phút chốc có hơi hoang mang.

Hai bên trái phải đều không có biển báo giao thông rõ ràng, kiến trúc nhà ở cũng rất giống nhau.

Cô tiếp tục đi theo hướng mình vừa đến, đi không được bao lâu liền thấy mấy người đàn ông đang ngồi tán gẫu dưới tán cây lớn.

Đối phương nhìn thấy cô từ đằng xa, lấy cái quạt che ánh nắng, chủ động bắt chuyện: “Con gái, con tìm ai vậy?”

Người nói chuyện mặc một chiếc áo cộc tay rộng thùng thình màu đỏ sẫm, khoảng sáu bảy mươi tuổi, trên mặt, mái tóc có hơi rối bù khiến cho gương mặt chẳng hề hiền lành như vậy.

Phương Chước chần chừ một lúc rồi mới nói tên: “Tìm Diệp Vân Trình ạ.”

“Cái gì Diệp?” Người đàn ông trung niên nói chuyện mang đậm giọng địa phương, còn mang theo nửa phần tiếng địa phương nữa, tốc độ nói cũng rất nhanh, “Đang ở đâu? Người lớn trong nhà gọi là gì? Bao nhiêu tuổi rồi? Có mối quan hệ gì với con?”

Phương Chước nghe hiểu được một nửa rồi lấy tờ giấy trong túi ra, đang định đọc địa chỉ lần nữa thì đối phương buột miệng nói ra: “Biết chữ, còn có thể viết thư nữa đúng không? Bác biết, là Diệp Vân Trình đó! Con có mối quan hệ gì với cậu ta vậy? Bác không nghe nói trong nhà cậu ta còn có người!”

Phương Chước bị ông ấy bắt chuyện đến mơ màng.

Đối phương thấy cô nghe không hiểu, lại lặp lại lần nữa, cuối cùng lắc lắc cái quạt hương bồ trong tay, từ bỏ: “Bỏ đi, con đi theo bác để bác dẫn con qua, cậu ta ở bên trong.”

Người đàn ông dẫn đường, luôn luôn quay đầu lại nhìn Phương Chước một cái để xác nhận cô theo kịp mình, thật thà chất phác mà cười cười với cô.

Nhưng bước chân của Phương Chước càng lúc càng chậm, cúi đầu, đại não trống rỗng.

Dọc đường hai người đều yên lặng đến tận lúc đứng trước căn nhà gỗ cũ kỹ.

Người đàn ông đi vòng bên cạnh căn nhà, có cánh cửa gỗ sẫm màu với một chiếc khoá kiểu cũ, dường như chỉ cần một chân đạp vào là có thể mở được, chỉ che đậy bằng một chiếc khoá sắt.

Người đàn ông gõ mạnh lên đó, hô vào bên trong: “Dậy đi, Tiểu Diệp ơi, trong nhà cậu có người đến thăm cậu kìa!”

Bên trong vang lên tiếng đáp lại mơ hồ, người đàn ông bèn đẩy cửa đi vào.

Phương Chước đứng yên không nhúc nhích, nhìn bên trong qua khe hở.

Ánh sáng trong phòng mờ tối, rèm cửa sổ được kéo chặt khiến cho ánh nắng ban ngày không chiếu vào được nhiều. Mặt đất là xi măng, trong không khí bốc lên mùi ẩm mốc.

Người đàn ông đi qua kéo rèm cửa sổ vào rồi lại quay lại, mở toang cánh cửa để hai người trong ngoài đối mặt nhau.

“Nhìn xem có quen không, Tiểu Diệp.”

Giống như ánh sáng bầu trời chói lọi lọt vào nơi u tối, bụi mịn bay trong không khí toát ra chút ánh sáng vàng.

Có một chiếc giường nằm chéo với cửa ra vào và người mà Phương Chước đang tìm kiếm đang nằm trên giường.

Anh ấy mặc một bộ quần áo ngủ mà xanh nhạt, mái tóc dày lại có hơi khô, không có tinh thần lắm nhưng ngũ quan rất tuấn tú, làn da vừa trắng lại hơi xỉn màu, cả người lộ ra sự ốm yếu. Lần đầu tiên nhìn thấy Phương Chước, anh ấy liền ngẩn người, sau đó thẳng lưng để bản thân ngồi thẳng lên theo bản năng.

Tầm mắt Phương Chước lướt nhanh một vòng trên mặt anh ấy, rồi rơi xuống một chiếc hộp sắt mà anh ấy đặt bên cạnh giường, lại chuyển hướng sang các góc khác của căn phòng.

Có mấy quyển sách được đặt ở góc chân giường, trong nhà gần như không tìm ra được đồ gì đáng giá.

Phương Chước đảo mắt một lúc rồi mới tập trung nhìn Diệp Vân Trình, đối phương cũng đang đánh giá cô.

Ánh mắt của hai người đều rất phức tạp khiến cho người ta khó nhận ra trong lòng đang suy nghĩ gì.

Rõ ràng không có ký ức đã từng gặp nhau nhưng Phương Chước lại không có cảm giác xa lạ lắm, có lẽ là vì dáng vẻ của hai người thực sự có chút giống.

Trên giường sột soạt một lúc, dường như Diệp Vân Trình mới nhớ đến cơ thể mà sửa sang quần áo lại một chút, cuối cùng vẫn nằm ở trong chăn.

Tay anh ấy đặt lên chăn, vải bố màu đỏ càng khiến cho làn da thêm trắng ngần, thậm chí ngay cả gân xanh cũng hiện lên rõ ràng, bình thường chắc là không phơi nắng.

“Phương Chước?” Giọng nói của anh ấy mát lạnh mang theo chút khàn khàn vì khô họng, hỏi, “Sao bây giờ lại đến đây?”

Phương Chước do dự một chút rồi bước vào phòng, lấy một tờ giấy trong túi ra.

Cô thấp giọng nói: “Bà nội đi rồi, nhà cũng bị ba cháu bán đi. Người đưa thư trong thôn gửi nó đến trường cháu, tuần trước cháu mới nhận được nó.”

Diệp Vân Trình sửng sốt, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, quan sát tỉ mỉ quần áo trên người Phương Chước, phỏng đoán cuộc sống của cô như nào. Tuy nhiên bộ đồng phục học sinh và đôi giày trắng mới đổi chẳng hề lộ ra quá nhiều, ngược lại lúc này trông anh ấy càng thêm quẫn bách.

Diệp Vân Trình ho khan một tiếng, khoé miệng cong lên như cười khổ, nói: “Cho nên lần này cháu đến có tính toán gì không? Cậu... có thể cậu không có tiền tiết kiệm.”

Phản ứng của Phương Chước trở nên trì trệ, suy nghĩ giống như gỉ sắt, một lát sau nói: “Không có, không phải... Cháu chỉ muốn rút ra khỏi hộ khẩu trong nhà thôi ạ.”

Trong thời đại này, chỉ cần có cuốn hộ khẩu thì trình tự liên lạc liên tục. Hộ khẩu mang đến cho cô cảm giác không tự do một cách mãnh liệt.

Trước khi Phương Chước đến cũng không nghĩ ra phải làm gì.

Hoặc có thể là tảo mộ cho Diệp Diệu Linh, suy nghĩ về tất cả. Gặp lại người họ hàng thân thích chưa từng nhìn thấy mặt này, cảm ơn anh ấy đã quan tâm bấy lâu nay, dù sao lúc nhận được thư, cô có hơi tò mò.

Trên đường đi theo người dân nhiệt tình kia, cô mới nhớ đến, có lẽ là qua đây rút ra khỏi hộ khẩu.

Cô không có chờ mong gì đặc biệt lắm, đã có Phương Dật Minh đi trước, cô cảm thấy cái gọi là huyết thống tình thân có lẽ vẫn xa cách rất nhiều.

Người đàn ông đứng bên cạnh quan sát từ nãy giờ bỗng nhiên nói xen vào: “Cháu không rút ra được đâu. Hộ khẩu của cậu ta ở nông thôn, bây giờ trong thôn không cho rút hộ khẩu.”

Hai người đồng loạt nhìn về phía ông ấy.

Người đàn ông rốt cuộc nhận ra được bản thân có hơi chướng mắt nên cười phất phất tay nói: “Tôi đi đây, hai người từ từ nói nhé.”

Trong phòng chỉ còn lại hai người, bầu không khí xấu hổ bắt đầu lan toả.

Phương Chước nhận ra bản thân mình tới thăm hỏi có hơi mạo muội, bầu không khí nặng nề khiến cô như nghẹn thở. Cô đang chuẩn bị tìm lý do rời đi chợt nghe thấy Diệp Vân Trình nói: “Ba cháu đối xử không tốt với cháu?”

Phương Chước không trả lời, trên mặt cũng không có thay đổi biểu cảm gì, coi như không nghe thấy.

Nhưng Diệp Vân Trình có thể đoán được. Mặc dù chỉ nói vài câu ngắn ngủi với nhau, số lần bọn họ gặp mặt nhau không nhiều nhưng anh ấy gần như có thể nhìn ra được rất nhiều chuyện trên gương mặt lạnh lùng của đứa nhỏ trước mặt này.

Diệp Vân Trình nói: “Cháu đợi một chút, cậu đi sửa soạn một lát, cháu cứ tuỳ ý ngồi.”

Anh ấy xốc chăn lên, tìm thấy cây gậy ở đầu giường rồi ráng đứng dậy.

Dưới đầu gối chân trái trống không.

Mí mắt Phương Chước nhảy lên một cái, trước khi đối phương nhìn sang đã dời mắt đi trước, nhìn quanh mấy chỗ gần cửa sổ.

Diệp Vân Trình đi về phía nhà vệ sinh, không quên quay đầu lại dặn dò: “Cháu cứ ngồi đi, rất nhanh cậu sẽ đi ra.”

Anh ấy vào buồng vệ sinh, đóng cửa lại, trong gương phản chiếu khuôn mặt chật vật.

Gương mặt tiều tuỵ, hốc hác làm cho anh ấy đột nhiên nhận ra bản thân mình đã đần độn cỡ nào trong khoảng thời gian dài như vậy.

Anh ấy không biết vẻ mặt của mình lúc ở bên ngoài là gì, dáng vẻ nhếch nhác như vậy có phải đã làm Phương Chước ghét bỏ hay không, mở vòi nước rồi hắt hai lần nước lên mặt.

Dòng nước mát lạnh làm ướt gương mặt anh ấy, còn có một phần chạy vào hốc mắt mang theo chút chua xót rất nhỏ.

Anh ấy không được tự nhiên mà cúi xuống, duỗi tay lần mò trong ngăn tủ bên dưới, sau đó tìm được một chiếc dao cạo râu cũ.

Có thể nằm lâu nên chân tê dại, cũng có thể là do cảm xúc không ổn định cho nên cánh tay run rẩy. Anh ấy vừa mới cạo được một nửa thì đã ngã xuống, đợi đến lúc bò lên được thì trên cằm đã chảy ra khá nhiều máu.

Diệp Vân Trình luống cuống, vội vàng dùng nước rửa sạch. Nhưng mà máu trên vết thương lại không dừng lại được.

Anh ấy chỉ có thể buông cây gậy ra, tựa người lên trên bồn rửa mặt. Một tay che miệng vết thương, tay còn lại kiên trì cạo râu.

Cuối cùng khi cạo sạch phần râu còn lại, anh ấy nhanh chóng rửa sạch tay và vết thương, mở cửa, nhẹ tay nhẹ chân bước vào căn phòng bên trong.

Bên trong cũng là một căn phòng, chỉ là quá lâu không có ai ở nên tác dụng lớn nhất biến thành chỗ để đồ, nhưng hơi thở cuộc sống vẫn giữ lại như trước.

Trên tường dán áp phích, đệm chăn để ở trên giường, trên mặt đất vẫn còn đặt đôi giày bạc màu giống như người ở đây bất cứ lúc nào cũng sẽ trở về.

Diệp Vân Trình dựa vào ký ức, tìm băng cá nhân trong ngăn kéo tủ gỗ.

Bởi vì hành động của anh ấy mà ảnh chụp để ở trên tủ rơi xuống, Diệp Vân Trình vội vàng đỡ lại.

Không lục tung nữa thì ảnh chụp lại rơi xuống tiếp.

Diệp Vân Trình cầm lên, ngón tay quẹt qua lớp bụi trên ảnh nhưng người bên trong lại lờ mờ như cách một tầng hơi nước.

Là đôi mắt.

Tất cả kiềm chế đều cạn kiệt trong khoảnh khắc này. Anh ấy giơ tay che mặt, mặc cho nước mắt tuôn ra, kìm nén tiếng khóc nghẹn ngào của mình, để cho cảm xúc hỗn loạn này được giải toả.

Phương Chước đã quay về.

Bao nhiêu năm trong cái nhà này đã không xuất hiện đến người thứ hai.

Cô cần bản thân mình sao?

Diệp Vân Trình hoảng hốt rơi vào trong lớp ánh sáng và bóng tối xen kẽ, linh hồn đã cạn kiệt dường như lại lớn lên một lần nữa.

Anh ấy rất cần, người khác cần bản thân mình rồi.

Anh ấy là một người như vậy.

Diệp Vân Trình ổn định cảm xúc xong, vất vả lắm mới lấy ra một hộp băng cá nhân, không biết là đã bao lâu rồi, dán lên vết thương ở cằm để chặn vết thương lại.

Anh ấy vội vàng sửa sang lại quần áo, chống cây gậy rồi đi ra ngoài.

“Phương Chước, Phương Chước!”

Anh ấy phấn khích hô hai tiếng, đi ra ngoài lại phát hiện không thấy người đâu, cửa gỗ cũng đóng lại.

Diệp Vân Trình bước nhanh qua đó kéo cửa ra nhìn về cuối đường nhỏ phía xa xa.

Bóng người Phương Chước đã biến mất.

Anh ấy buồn bã quay người lại mới nhìn thấy một xấp tiền với tờ giấy để lại trên bàn. Lời nhắn là cô phải quay về trường học, không nói có muốn đến đây nữa không.

-

Phương Chước không biết bao lâu xe tải mới đi qua nên đợi ở ven đường hơn một tiếng mới bắt được xe.

Lúc này bầu trời đã nhuộm thành một màu tối đen.

Tuyến đường giống như lúc mới tới, sau khi đến dưới chân cầu, đi bộ một đoạn đường, ngồi trên xe bus Thành Hương rồi chuẩn bị quay về trường.

Bởi vì lúc giữa đổi xe bị kéo dài quá nhiều thời gian, đến lúc Phương Chước bắt kịp chuyến xe cuối cùng thì hành khách trên xe rất ít.

Cô ôm ba lô, ngồi vào trong góc xa.

Lúc đầu cô nhìn ánh đèn sáng nhấp nháy bên cửa sổ, một lúc sau cô mệt mỏi cụp mắt lại, lúc tỉnh lại thì chiếc xe đã dừng lại ở một nơi xa lạ.

Tiếng động cơ dừng lại đánh thức cô, Phương Chước đứng bật dậy, đi đến hàng ghế đầu.

Tài xế vừa mới rút chìa khóa xe thấy cô thì ngạc nhiên một chút, nói: “Sao trên xe lại còn có người?”

Phương Chước mấp máy môi, trên mặt là sự hoang mang vừa mới tỉnh ngủ, “Đây là đâu ạ?”

“Trạm cuối cùng đó!” Tài xế nhìn đồng phục cô bèn nói, “Cháu học trường trung học A phải không? Đã đi qua trạm từ lâu rồi. Lúc cháu lên xe nói với chú một tiếng là được rồi, chú có thể nhắc cháu, chú tưởng cháu đã xuống xe từ lâu rồi.”

Phương Chước đờ đẫn trả lời một tiếng, đeo ba lô lên rồi bước xuống cửa sau đang mở.

Tài xế có hơi lo lắng, đi qua hỏi: “Cháu không sao chứ cô bé? Bảo ba mẹ cháu qua đây đón nhé, bây giờ không có xe rồi.”

Phương Chước lắc lắc đầu, hỏi một đằng trả lời một nẻo nói câu “Cảm ơn”, nương theo đèn đường mờ tối tìm thấy đường cái.

Phương Chước vô cùng ghét lạc đường, bởi vì cô biết nếu mình đi lạc rồi thì sẽ không có ai đi tìm cô. Nhưng mà hết lần này đến lần khác phương hướng của cô không tốt, lên núi hay đến những nơi xa lạ đều phải mò mẫm rất lâu.

Bây giờ là đêm khuya, không có nhiều người qua đường để cô có thể hỏi được.

Cô chậm chạp đi, cố gắng tìm một nơi có thể ngủ tạm như lần trước.

Đáng tiếc là tối nay cô vô cùng xui, đi được một quãng đường rất dài nhưng không tìm được bệnh viện hoặc tiệm bán đồ ăn nhanh suốt đêm.

Cô ngồi xuống bên đường chuẩn bị nghỉ ngơi trong chốc lát, đầu óc trống rỗng, trong lúc đang ngây người thì một luồng sáng màu cam ấm áp cách đó không xa quét tới. Đầu tiên là dạo quanh một vòng trên người cô, sau đó thu hồi lại rồi chiếu rọi lên mặt người đang tới.

“Phương Chước?”

Nghiêm Liệt tắt đèn pin, từ đêm tối hỗn loạn đi đến ánh sáng dưới ngọn đèn đường.

Hai người một đứng một ngồi, một cao một thấp nhìn nhau ở khoảng cách hai mét.

Sau một lúc lâu, Phương Chước khô khan nói một câu: “Thật trùng hợp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.