Phương Chước không hiểu tại sao mỗi lần vào lúc cô không có nhà để về thì sẽ gặp Nghiêm Liệt.
Không biết là nên cảm khái thành phố này quá chật hẹp hay duyên phận quá tài tình.
Nghiêm Liệt thấy dáng vẻ ỉu xìu của cô thì bật cười, nói: “Thật trùng hợp.”
Cậu mặc quần short áo tay ngắn đơn giản, trên tay đang xách cái túi nhựa, hiển nhiên là nửa đêm đi ra ngoài mua đồ ăn vặt.
“Đi.”
Phương Chước nói: “Lại mời tôi ăn cơm?”
“Mời cậu ngủ.” Nghiêm Liệt vẫy tay nói, “Nhà tớ ở gần đây, trong nhà không có ai. Nếu không sợ thì theo tớ.”
Lòng Phương Chước nói, bản thân cũng bần cùng thì còn ngại gì nữa, có gì mà phải sợ? Bèn xách balo lên đi theo.
Đường xá ban đêm yên tĩnh, đôi dép lê rộng dưới chân Nghiêm Liệt tạo nên tiếng bước chân có tiết tấu.
Cậu lấy chai nước trong túi ra đưa cho Phương Chước, người sau khách sáo lắc lắc đầu.
“Sao cậu lại ở đây?” Nghiêm Liệt hỏi, “Đường này đâu phải về trường đâu nhỉ?”
Phương Chước ậm ờ nói: “Lạc đường.”
“Lần trước cũng lạc đường?”
Phương Chước rầu rĩ “ừm” một tiếng.
“Vậy tớ có phải là ngôi sao may mắn của cậu không?” Nghiêm Liệt chỉ vào con đường yên tĩnh được chiếu sáng bằng ánh sáng màu cam, nghiêng người cười nói, “Lúc lạc đường sẽ kích hoạt chức năng tìm đường thụ động, mục tiêu cuối cùng, dẫn đường một cách mãnh liệt.”
Phương Chước ngước mắt lên, nhàn nhạt nhìn cái bóng kéo dài phía sau cậu, nói: “Vậy thì vẫn không nên gặp cậu.”
“Cậu có gặp tớ hay không thì cũng không ảnh hưởng đến chuyện cậu lạc đường.” Nghiêm Liệt nói, “Nếu như tớ không tìm được cậu, cậu chỉ có thể ngủ ngoài đường thôi.”
Phương Chước hơi nghiêng đầu qua, khó hiểu nói: “Cậu tìm tôi làm cái gì?”
Nghiêm Liệt sửng sốt một lúc, trong ánh mắt thoáng hiện lên chút hoang mang, nhưng nhanh chóng bị mí mắt che lấp đi.
Không làm gì cả.
Cậu chỉ là tra được có rất ít chuyến xe trở về từ thôn Lịch. Đợi Phương Chước quay lại nội thành, nếu như không may, có lẽ là không bắt kịp chuyến xe quay về trường.
Một mình cậu đợi ở nhà cảm thấy buồn chán nên cùng với Triệu Giai Du ra ngoài chơi game một lát. Sau khi bạn cùng phòng về nhà ăn cơm thì ở trên đường đi dạo một lúc, đợi đến lúc phản ứng lại thì ma xui quỷ khiến đã đi đến trạm xe bus. Dứt khoát ngồi ở quán cách đó không xa, quan sát người và dòng xe đối diện.
Nhưng chuyến xe cuối cùng dừng lại ở trạm cũng không thấy Phương Chước đi xuống.
Nghiêm Liệt tự giễu bản thân đã lo lắng vô ích, nói không chừng cô đã ngủ lại ở bên đó, cũng không có nói phải quay về. Đèn lên chuẩn bị về nhà, không ngờ giữa đường lại tìm thấy người đang lưu lạc này.
Nghiêm Liệt che giấu cười nói: “Không có gì lừa cậu thôi. Cậu tin à?”
Phương Chước trầm mặc một lúc, hỏi ngược lại: “......Nhìn tôi giống như đứa ngốc à?”
Nghiêm Liệt trầm thấp bật cười hai tiếng, không nói nữa.
Nghiêm Liệt không đào sâu nguyên nhân sa sút của Phương Chước, ngược lại làm cô thở phào nhẹ nhõm.
Thực ra nhà Nghiêm Liệt cũng không gần, hai người đi gần một tiếng mới đến nơi.
Lúc đi được nửa đường Phương Chước nghĩ, sợ rằng người này bị muỗi chích đến mơ hồ rồi, không biết hơn nửa đêm đi tản bộ làm cái gì nữa.
Nghiêm Liệt ở đằng trước lấy chìa khoá ra, ý bảo Phương Chước qua đây.
Ngọn đèn được bật lên chiếu sáng căn phòng được trang trí sạch sẽ.
Phương Chước chỉ nhìn lướt qua, không nhìn kỹ và chi tiết, đi đến phòng khách thì ngồi ngay ngắn trên ghế sofa.
Nhà Nghiêm Liệt không có thu dọn phòng khách tốt nhưng sofa đủ lớn. Cậu trực tiếp ôm chăn sạch sẽ lên sofa, chỉ vị trí nhà vệ sinh cho Phương Chước, thấy cô không thoải mái lắm nên cậu chủ động tránh đi vào phòng ngủ chính.
Phương Chước mất tự nhiên ngồi một lúc, xách ba lô để lên phía trước bàn trà.
Bởi vì trên xe đã ngủ một giấc nên bây giờ cô hoàn toàn không buồn ngủ, dứt khoát lấy sách luyện tập trong ba lô ra, làm các câu hỏi bài tập của tuần này.
Nghiêm Liệt không quen có người trong nhà, bản thân ngủ không sâu, huống chi bên ngoài còn có Phương Chước. Chịu đựng đến nửa đêm, qua kẽ hở của cánh cửa nhìn thấy ngọn đèn bên ngoài bèn đứng dậy đi vệ sinh, phát hiện Phương Chước đang làm bài tập.
Vị bạn học này cần cù đến hai ba giờ sáng mới tắt đèn trong phòng khách. Nghiêm Liệt mơ mơ màng màng chú ý đến, nghĩ thầm tinh lực của Phương Chước thật sự dồi dào, năng lượng ban ngày tiếp thu có thể bay liên tục đến tối muộn như vậy.
Sáng sớm hôm sau, Nghiêm Liệt bị tiếng đóng cửa đánh thức. Mặc dù đối phương đóng vô cùng nhẹ nhưng cậu vẫn ảo tưởng mà đổ mồ hôi hột.
Cậu dùng hai giây để nhớ lại chuyện tối qua, và nhanh chóng bước ra khỏi phòng với đôi chân trần.
Bài trí trong phòng khách dường như không hề di chuyển, quạnh quẽ như lúc ban đầu, cái túi nhựa treo trên tay nắm cửa, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra sữa đậu nành và bánh bao trong đó.
Nghiêm Liệt kéo cửa ra, Phương Chước đang đợi thang máy ở bên ngoài.
Cậu giơ tay vò mái tóc lộn xộn của mình, hỏi: “Cậu đi đâu vậy?”
Phương Chước nói: “Về trường?”
“Tớ cũng về.” Nghiêm Liệt nói, “Ăn sáng xong tớ với cậu cùng về, cậu biết đường sao?”
Câu hỏi này làm người ta rất nhục nhã, Phương Chước chần chừ một lúc, vẫn là xoay người về phòng.
Nghiêm Liệt nhanh chóng dọn dẹp xong, ăn sáng xong rồi xuống lầu lấy xe đạp chở bạn cùng bàn của mình đến trường.
Phương Chước ngồi phía sau, cảm thấy ánh nắng hôm nay vô cùng chói mắt, đầu óc choáng váng bèn cúi đầu dựa lên lưng Nghiêm Liệt.
Bọn họ đi khá sớm nên lúc đến trường vẫn chưa có người nào.
Đầu Phương Chước có hơi hỗn độn, vào phòng học ngồi vào chỗ rồi làm đề. Nghiêm Liệt vốn muốn nói chuyện phiếm với cô để giết thời gian, thấy cô không có nhiệt tình nên đành buông bỏ, cầm điện thoại chơi game bên cạnh.
Nhóm người lục tục đến, phòng học náo nhiệt xong lại khôi phục yên tĩnh lần nữa.
Buổi chiều có một buổi tự học, giáo viên cầm giáo án đi vào. Trước tiên là nói về chút chuyện mà hàng ngày lớp phải làm, sau đó bảo ban cán sự lớp tổ chức dọn vệ sinh.
Đại hội thể thao và ngày nghỉ Tết Trung thu đều sắp đến, lớp 12 quyết định dọn dẹp hành lang trước. Chờ nhà vệ sinh và khu vực công cộng quét dọn sạch sẽ, như vậy đến lúc nhóm trực nhật tuỳ tiện sắp xếp một chút là có thể về nhà sớm một chút.
Các bạn học sinh đứng lên thu dọn lại bàn, dọn sạch chỗ ngồi.
Phương Chước bốc thăm trúng việc lau sàn và phụ trách hành lang bên kia. Đợi bạn học quét rác dọn dẹp xong một lần mới rì rì cầm cây lau nhà đi nhúng nước.
Giáo viên tìm uỷ viên thể dục dặn một số chi tiết rồi trở về tuần tra công việc. Thấy bóng dáng nhanh nhẹn của Phương Chước, hài lòng gật đầu rồi nói với đám con trai cợt nhả không ngay ngắn ở bên cạnh: “Có nhìn thấy chưa, Phương Chước như vậy mới gọi là lau nhà, mấy đứa thì gọi là gì hả? Tất cả đều là chuồn chuồn lướt nước, nhìn vào biết ngay bình thường không làm việc nhà rồi.”
Triệu Giai Du nói: “Cô nói cái này không đúng rồi, tư thế bọn em không chuẩn, nhưng mà sức bọn em lớn lắm đó. Những chỗ bẩn lâu không lau được đều là bọn em lau đấy!”
Thẩm Mộ Tư kêu la theo: “Đúng ạ, cô thật bất công!”
“Mấy đứa nói nhiều như vậy, việc dọn vệ sinh luôn được hoàn thành.” Cô giáo ghét bỏ nói, “Cô nói với mấy đứa, cô cũng không lấy Phương Chước làm tiêu chuẩn nhưng ít nhất khác biệt đừng quá lớn, được không?”
Mấy người này đang nói cười thì đột nhiên Phương Chước ở đằng sau lảo đảo một bước, dựa vào tường rồi ngã quỵ xuống.
Ánh mắt Triệu Giai Du thoáng nhìn qua, hoảng sợ kêu lên: “Phương Chước!”
Đám người vội vàng xúm lại.
Cô giáo đỡ cô kêu vài tiếng nhưng Phương Chước không phản ứng, nhìn là đã mất đi ý thức. Cô ấy vội vàng kêu lên: “Cõng bạn ấy đến phòng y tế, mau!”
Triệu Giai Du phản ứng trì độn, mới vừa ngồi xổm xuống định cõng người lên, Nghiêm Liệt không biết từ góc nào xuất hiện, trực tiếp kéo tay Phương Chước đến sau lưng mình rồi chạy theo cô giáo đến phòng y tế.
-
Giấc mơ của Phương Chước vừa dài lại vừa hỗn độn.
Dường như cô trở lại nhà cũ của Diệp Vân Trình, lẳng lặng nhìn người ở bên trong qua khung cửa sổ. Tựa như khi còn bé đứng ở góc sân, lặng lẽ nhìn chăm chú vào bà cụ đang nghiêm túc đan.
Bà nội không thích cô.
Bà cụ luôn lạnh mặt, yên lặng đi qua người cô. Ánh mắt rất hiếm khi dừng trên người cô, khoé miệng cũng hiếm khi tươi cười.
Bà rất thích đan quần áo nên đan rất nhiều rồi tặng cho người khác. Phương Chước muốn nói chuyện với bà, quấn quýt lấy bà, thân thiết gần gũi với bà nhưng bà luôn nói: Bà bận nhiều việc, con đi chỗ khác tự chơi đi.
Phương Chước chỉ có thể ngồi bên cạnh nhìn bà.
Lúc đó Phương Chước còn nhỏ nên ồn ào, có lẽ là thật sự không làm cho người ta thích. Gặp phải người lớn tuổi duy nhất của mình nên bắt đầu tò mò về những người khác trong nhà. Mỗi khi cô hỏi vấn đề này, bà nội gần như tỏ ra hời hợt thậm chí là qua loa lấy lệ, nói với cô rằng không có là không có, cô không có người nhà nào nữa.
Bị lạnh nhạt, Phương Chước rời nhà trốn đi vào lúc thời thơ ấu hết sức lông bông đó, muốn mượn lần này để thử lòng thật tình của bà.
Có lẽ là suy nghĩ của đứa trẻ luôn rất ngây thơ trong mắt người lớn, cũng có lẽ là chắc chắn Phương Chước không có nơi nào để đi. Đứa trẻ đợi đến đêm khuya trên cánh đồng cách đó không xa cũng không đợi được người bà tới đón.
Trong màn đêm, ngọn đèn trong sân toả ánh sáng, bầu trời tối sầm, ve sầu kêu inh ỏi, cánh cửa vẫn mãi đóng chặt.
Người nhìn rõ sự thật, cuối cùng bởi vì bị muỗi chích mà khó chịu nên bản thân ỉu xìu đi về.
Từ đó trở đi, thời kỳ phản nghịch của Phương Chước đã đến, cô bắt đầu trốn học.
Bà cụ gầy gò sau khi biết được liền lấy cặp sách ném vào trong ruộng nước ở bên ngoài, nghiêm nghị lạnh lùng nói với cô: Con không muốn đi học thì đừng đi, sau này giống với những người đó, ở đấy mà làm việc. Lớn hơn một chút rồi kết hôn, sinh con, cả đời đều ở lại chốn này!
Phương Chước bị doạ sợ, cho dù lúc đó cô không hiểu được ý của những lời đó.
Cô nhặt cặp sách lên rồi ra sông rửa sạch. Từ đó về sau liền hiểu ra, hiểu rõ không nên đi xin tình thương từ người khác.
Thực ra cô rất đau lòng. Cho dù bây giờ nhớ lại cũng vẫn còn nhớ rõ những giọt nước mắt mặn chát chảy vào gối.
Nhưng nó cũng bẻ gãy khúc xương phản nghịch của cô, khiến cô quên đi tất cả những so sánh không nên có và dẫn lối cô đến con đường đúng đắn.
Đó là lần đầu tiên cô biết cái gì gọi là hiện thực.
Hiện thực là gánh nặng không thể gánh vác, là bức tường cao nghiêng đổ.
Là tương lai không có sự lựa chọn, là lưu lạc không nơi nương tựa.
Khoảng thời gian đó, Phương Chước thường xuyên nằm trên bãi cỏ phía sau núi, đắm mình trong ánh nắng loang lổ phiến lá, ngọn gió rừng hiu hiu lại vắng lặng, một mình suy nghĩ về những vấn đề của tuổi trưởng thành.
Đợi cho mặt trời lặn về phía Tây ngọn núi mới cõng theo sọt cỏ tươi quay về cho thỏ ăn ở nhà.
Con đường quay về nhà ấy luôn luôn dài, rất dài, mỗi lần Phương Chước đều phải đi rất lâu.
Hoàng hôn buông xuống chiếu lên bóng mờ ảo của những tán cây đan xen phức tạp, cuối cùng là ngọn đèn dầu mờ nhạt giống như chùm tia lửa trên bầu trời.
Cô tiếp tục đi qua cánh rừng, lâu đến nỗi cô cảm thấy mặt trời sắp mọc vào hôm sau, chiếu sáng con đường yên tĩnh này.
Ánh sáng vàng sẽ xuyên qua những đám mây dày, chiếu sáng con đường phía trước và phía sau cô.
Phương Chước nhíu mày, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong sáng, thế giới trong mơ trở nên mơ hồ, ý thức mơ màng rốt cuộc bị ánh sáng trên mí mắt quét qua kéo trở về.
Cô mở to mắt, nhìn thấy bóng dáng cao lớn đang ngồi ngược sáng trong hơi nước mông lung.
Cố sức chớp chớp mắt, đợi tầm mắt trở nên rõ ràng mới phát hiện bản thân đang nằm trên chiếc giường nhỏ, chút hoàng hôn dịu dàng đang chiếu trên gương mặt cô qua tấm kính.
Chính tia nắng này đã đánh thức cô.
Rõ ràng Nghiêm Liệt không quay đầu lại nhưng lại thuận tay kéo rèm cửa qua, cản tia nắng kia đi, nói: “Sau đầu tớ có đôi mắt đó, lợi hại không?”
Phương Chước: “..........”
“Phương Chước.”
Cô vẫn chưa phản ứng lại, Nghiêm Liệt bỗng nhiên quay đầu lại, rất nghiêm túc kêu một tiếng.
Cổ họng Phương Chước ngưa ngứa, cố sức nuốt một ngụm, khàn khàn hỏi: “Làm gì?”
Nghiêm Liệt mở miệng, trong khoảnh khắc muốn nói lại thôi, thật thật giả giả nghiêm túc nói: “Cậu biết không? Lúc cậu ngủ đã nói mớ đấy.”
Phương Chước bị vẻ mặt nghiêm túc của cậu doạ cho hơi lo lắng nói: “Nói gì vậy?”
Nghiêm Liệt nói: “Nghịch đảo hàm số lượng giác.”
Suy nghĩ của Phương Chước bị cậu xoay chuyển qua chỗ khác, nói theo bản năng: “Cậu nói bậy, đây hoàn toàn không phải là trọng điểm thi năm nay.”
“Ồ, bị cậu phát hiện rồi.” Nghiêm Liệt cười to, duỗi tay dịch góc chăn lại một chút, “Cậu nghỉ ngơi thêm lát nữa đi, bác sĩ nói cậu mệt quá. Nếu vẫn còn khó chịu thì phải đưa đến bệnh viện.”
Phương Chước rầu rĩ “ừm” một tiếng, giơ tay xoa mặt, cảm thấy trên mặt có hơi ươn ướt không bình thường, còn chưa nghĩ kỹ thì Nghiêm Liệt đưa quả chuối tiêu qua, hỏi: “Ăn không?”
Phương Chước cảm thấy bản thân đã sống lẫn lộn trong mộng một thời gian dài, giờ phút này không có sức, tiện tay nhận lấy.
Cô dựa vào đầu giường ăn chuối tiêu, Nghiêm Liệt ở một bên chơi điện thoại.
Tầm mắt Phương Chước liếc qua, hỏi: “Cậu chơi gì vậy.”
“Chơi game.” Nghiêm Liệt lắc lắc tay, “Cậu chơi không?”
Phương Chước không từ chối, Nghiêm Liệt liền cầm điện thoại ngồi bên cạnh cô, chỉ cô cách chơi.
Màu sắc tươi đẹp cùng nhạc nền vui vẻ phối hợp với quy tắc đơn giản. Mặc dù chỉ là một trò chơi xếp hình rất đơn giản nhưng Phương Chước cũng rất kiên nhẫn chơi hai ván. Cô hỏi: “Cái này làm sao vậy?”
Nghiêm Liệt không biết phải giải thích thế nào: “Cần kỹ thuật, phát triển, lập trình, thử nghiệm vân vân, cần một đoàn đội mới có thể làm ra.”
Phương Chước chưa hiểu rõ lắm nhưng cũng gật đầu, trả điện thoại lại cho cậu, rồi ngẩn người ngồi đó, rơi vào cảnh thất thần.
Nghiêm Liệt hỏi: “Nghĩ cái gì vậy?”
Phương Chước nói: “Nghĩ lên đại học.”
Nghiêm Liệt tò mò hỏi: “Cậu muốn học trường nào?”
Phương Chước lắc đầu: “Tôi không biết.”
“Vậy cậu muốn học chuyên ngành gì?” Nghiêm Liệt nhìn điện thoại, “Máy tính? Lập trình game?”
“Tôi không biết.” Phương Chước từ từ chớp mắt, ánh mắt không có tiêu cự, “Muốn biết nhiều chuyện cho nên muốn học đại học.”
Nghiêm Liệt bị ham muốn học hỏi của cô đánh bại, cười nói: “Có thể, mọi người đều nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, vậy đại học chính là cửa sổ học hỏi.”
Phương Chước không phản bác, trả lời một tiếng.
Nghiêm Liệt thấy cô nghe lời như vậy ngược lại có chút chột dạ, dẫu sao cậu chỉ thuận miệng bịa chuyện thôi, ngẫm lại cảm thấy cậu nói cũng không có gì sai.
Hai phút sau, Phương Chước lau mặt rồi đứng dậy từ trên giường.
“Khởi động máy à? Tốc độ này có thể đánh bại 99% người sử dụng trên cả nước đấy.” Nghiêm Liệt nhìn trạng thái tinh thần sáng bừng lên của cô, hiếu kỳ hỏi: “Đi đâu vậy?”
Phương Chước nói: “Quay về học.”
Nghiêm Liệt kinh ngạc: “Cậu thích học tập như vậy sao?”
Phương Chước: “Không thích.”
“Tớ cũng không thích.” Nghiêm Liệt nói, “Vậy cậu vội vàng về làm gì?”
Phương Chước khom lưng gấp chăn lại, buồn cười nói: “Nếu không thì làm gì? Tìm chỗ để khóc sao?”
Nghiêm Liệt nghe thấy lời kỳ quái như vậy thì liếc mắt nhìn cô một cái, đợi đến lúc Phương Chước nhìn lại thì giả vờ như không có chuyện gì mà dời ánh mắt đi.
Cậu nhét điện thoại vào trong túi, nói: “Tớ đưa cậu về phòng học.”