Tiềm lực của con người là vô hạn, đặc biệt là thời điểm gặp khó khăn.
Hiện tại ta tự mình thể nghiệm tiềm lực này bộc phát, thời điểm nghe được
giọng nói lạnh lẽo vô tình của đại nhi tử, quả thực ta đã dùng tốc độ
giống như bay đạp tay chân tiểu nhi tử ra, sau đó phi thân chạy đến chỗ
cách xa Hạ Hầu Du, rồi vô cùng nịnh nọt cười nhìn Hạ Hầu Dận.
“Ha ha, ha ha, chúng ta không có làm cài gì hết.” Ta nói xong lại cười, ý đồ đảo loạn tầm mắt.
“Vậy sao? Vậy vừa rồi ta thấy là cái gì?” Đại nhi tử không có bị lừa, môi
mỏng mím chặt, cười như không cười nhìn ta, gian trá vô cùng.
“Á, Hoàng thượng mới vừa rồi nhìn thấy cái gì sao?” Ta vô tội nháy nháy
mắt, nhìn xung quanh, “Nơi này cái gì cũng đều không có mà.” Giả bộ ngu
ai mà không biết, đặc biệt là thời điểm liên quan đến tính mệnh của
mình.
Chỉ là kỳ lạ, từ góc độ mẫu tử tình thâm, người ta ôm nhi
tử cửu biệt trọng phùng (gặp lại sau một thời gian dài xa cách) một cái, hoặc là nhi tử ôm mẫu thân hắn một người xinh đẹp đáng yêu thì đâu có
phạm pháp? Ta xong rồi sao như vậy đã muốn chột dạ?
Nhìn thấy thì sao? Có gì đặc biệt hơn người?
Nhưng vì sao ta đã nắm rõ chân lý, khi thấy sắc mặt tối đen như cũ của đại
nhi tử thì vẫn sợ không dám thừa nhân? Ưmh, không thể không thừa nhận,
hắn còn là Hoàn đế rất có phong phạm, vô cùng . . . . . Uy nghiêm.
“Vậy sao? Người là muốn nói vừa rồi trẫm nhìn lầm rồi?” Hạ Hầu Dận cười híp
mắt nhìn ta, mà ta bị hắn nhìn thì toàn thân phát run, ô ô, lạnh quá
lánh quá đấy, ta ôm ngực, cho Hạ Hầu Du một ánh mắt tội nghiệp, nhi tử,
cứu mẫu thân ngươi, ta sắp bị đóng băng rồi.
“Không có không có
không có . . . . . . . Hoàng thượng đại nhân làm sao người có thể nhìn
lầm đây?” Ta vô cùng nịnh nọt, lắc đầu như trống bỏi, “Mới vừa rồi chúng ta chỉ là à giao lưu tình cảm . . . . . . Khụ khụ, tình cảm mẫu tử.” Ta lớn tiếng nói rõ.
“Đúng vậy, mẫu hậu nhìn thấy ta đến vô cùng
kích động, cho nên vô cùng nhiệt tình cho thần đệ một cái ôm . . . . . . .” Tiểu hồ ly chết đến nơi còn không quên bỏ đá xuống giếng, ta hận
hắn.
“Nào có, ta mới không có như vậy . . . . . . .”Ta lớn tiếng
kháng nghị, khóc không ra nước mắt, ô ô, sắc mặt đại nhi tử đã trực tiếp biến thành than hoạt tính rồi, có thể thấy được hắn tức giận không nhẹ, nhưng mà tại sao hắn lại muốn tức giận chứ.
“Ưmh, nhiệt tình
nhào qua? Mẫu hậu thật đúng là yêu mến Du đệ mà . . . . . . Ô ô vì sao
ta cảm thấy được Hạ Hầu Dận cười đáng sợ hơn rồi, còn nữa, ta van cầu
ngươi đừng lại gần ta nữa . . . . , chân người ta sắp nhũn ra, đứng
không vững, toàn thân ta phát run lên rồi, không dám thở mạnh nhìn đại
nhi tử từng bước đi đến gần ta.
Cuối cùng, đại nhi tử không cho
ta một đao đi đến Tây Thiên, vì hành động vĩ đại này của hắn ta thành
tâm từ đáy lòng cảm tạ các vị thần linh, amen, cảm tạ hắn không có giết
ta. Nhưng nếu như hắn không có ôm ngang ta lên mập mờ như vậy, ta sẽ
càng cảm thấy thoải mái hơn.
Nhưng đây cũng không phải chơi đùa,
đại nhi tử hết sức uy hiếp đưa mặt tới gần mặt ta, vô cùng mập mờ phun
hơi thỏ nóng bỏng lên mặt của ta, “Nếu đã như vậy, mẫu hậu cũng sẽ không keo kiệt cho ta một cái ôm nhiệt tình , bồi dưỡng một chút tình cảm mẫu tử chúng ta.”
Ta khóc không ra nước mắt bị hắn ôm, làm sao còn
dám nói không muốn, Hoàng thượng, ngươi quả nhiên là một hôn quân, ngươi đến thế nào mà mắt chỉ nhìn đến ta cùng Hạ Hầu Du nhiệt tình bồi dưỡng tình cảm mẫu tử rồi, mà ta không phát hiện hai người huynh đệ bọn họ, ở thời điểm ta không chú ý trao đổi ánh mắt hồ ly với nhau thể hiện trong lòng hiểu biết rõ ràng.
Quả nhiên là cùng một cha sinh ra, đều là hồ ly thành tinh.
Đại nhi tử một chữ cũng không đề cập đến những hành động và việc làm của
đám con dâu khốn kiếp kia, mà giống như thường ngày nương ở chỗ này của
ta lừa ăn gạt uống . . . . . . , nếu không phải là Phi Phượng Cung này
chi tiêu dù sao cũng do hắn xuất ra, ta thật sự là hận không thể ném hắn được ra ngoài, có một hoàng đế ở bên cạnh, ảnh hưởng đến sự thèm ăn của ta, ta không hề có khẩu vị nhìn món ăn ngon trước mắt, cảm thán bụng ta càng ngày càng bình thản rồi, không thể không nói đại nhi tử Hạ hầu
Dận- hoàng thượng đại nhân đối với sự nghiệp giảm béo của ta có cống
hiến phi thường, nhưng ta một chút cũng không muốn cảm tạ hắn.
Về phần tiểu nhi tử, mặt dày mày dạn nương nhờ chỗ này của ta ăn xong bữa
tối, nhìn ta bị Hạ Hầu Dận ăn sạch gắt gao bộ dáng quỷ quái, há miệng
cười nghiêng ngả, cuối cùng bị Hoàng đế ca ca của hắn cầm cây chổi đuổi
người, lúc này mới ảo não rời đi, nếu không sẽ sống chết quấn lấy mẫu
hậu hắn là ta cầm đuốc soi nói chuyện đêm khuya, bồi thường mấy ngày nay trải qua thiếu sót thân tình, kết quả bị đại ca vô tình vô nghĩa của
hắn đen mặt lại đuổi ra ngoài.
Sau đó trong cung Phi Phượng một lần nữa chỉ còn có ta cùng soái ca làm cho ta khẩn trương này vô tội hai mặt nhìn nhau.
Làm thế nào? Trong lòng ta khẩn trương sợ hãi, ta thừa nhận đại nhi tử dáng dấp khí độ tuấn tú, vừa trẻ tuổi lại rất có tiền có thế, là một đại kim quy ( con rùa vàng) , nhưng hắn là Hoàng đế, người ta không háo sắc đến mức loạn luân, càng thêm không muốn có chuyện tình yêu chốn cung đình,
đặc biệt là còn cùng với người lúc nào cả đầu cũng tính toán tính kế
mình.
“Ngươi . . . . . .” Kết quả là, hắn mới mở miệng muốn cùng
ta trao đổi chút tình cảm, ta lập tức vỗ bàn đứng lên! Ưmh, thua người
không thua trận!
“Ngươi ngươi cái gì? A, Hạ Hầu Dận cái người này siêu cấp khốn kiếp,trong đầu ngươi rốt cuộc đang tính toán cô nãi nãi
ngươi cái gì, dù gì bây giờ ta cũng là mẫu hậu của người, ngươi tôn kính lão nhân gia ta một chút ok? Cư nhiên khuyến khích con dâu ra cửa đối
phó ta, ngươi thật xấu, ô ô ô . . . . . . .” Không đợi hắn nói chuyện,
ta lập tức khí thế như gió phát tác, cuối cùng miễn phí cho hắn một
chuỗi nước mắt.
Nhi tử bị ta khóc đến luống cuống tay chân, cộng
thêm bị ta lên án làm cho khuôn mặt lúng túng, hắn vội vội vàng vàng ôm
ta, an ủi ta, dụ dỗ ta, cũng bắt đầu giải thích, “Không, không phải như
thế, Phiêu Phiêu, người hãy nghe ta nói, ta không nghĩ đến họ . . . . .
.”
“Gạt người, ngươi có ngốc như vậy sao? Không nghĩ tới? Ngươi
thật sự không nghĩ tới? Ta đã nói làm bằng hữu cùng với Hoàng đế là
chuyện xa xỉ cỡ nào, ô oa, được thôi, ta không chọc nổi ngươi chẳng lẽ
không trốn được ngươi sao? Cầu xin ngươi lần sau đừng đến có được hay
không? Cho lão nhân gia ta một chút không gian thanh tịnh để dưỡng lão
thôi. Ta ăn không hết của ngươi bao nhiêu gạo, ô ô ô . . . . . .
.” Tiếp tục không nhìn hắn, ta khóc một phen nước mắt một phen nước
mũi, dùng sức lau nước mắt nước mũi đó lên người hắn . . . . . .