Thái Hậu Chọn Phu Thiên Thiên Tuế

Chương 26: Chương 26: Chương 24: (Tiếp)




Chỉ là Lỗ Tấn gia gia nói rất hay, không phải bỏ mình trong im lặng, mà là trong im lặng bộc phát ra, kết quả là, bởi vì vẫn bị ta đoạt đi câu chuyện mà không có biện pháp nói chuyện soái ca băng sơn Hạ Hầu Dận rốt cuộc lúc này nổi giận . . . . . . .

“Tần Phiêu Phiêu, không cho phép ngươi khóc nữa cho ta, câm miệng, hãy nghe ta nói!” Băng sơn bến thành núi lửa, trực tiếp bộc phát.

Trong lòng ta run sợ gật đầu, lập tức vội vàng gật đầu, cúi người duỗi thẳng ra đúng tư thế ngồi ngoan ngoãn giống như bạn nhỏ trong vườn trẻ, quả quyết ngồi thẳng hàng tư thế đúng tiêu chuẩn, mắt trừng tròn xoe vô cùng nhu thuận nhìn Hạ Hầu Dận, chờ đợi chỉ thị của lãnh đạo.

Chỉ là Hạ Hầu Dận hình như bị động tác phối hợp của ta hù sợ, khóe miệng co giật một chút, nhưng dù sao người ta cũng là đại nhân vật, rất dễ để che dấu nội tâm với ta, vì vậy tiếp tục khôi phục trạng thái băng sơn, không hề vô cớ phóng hỏa nữa.

Nhi tử rất tuấn tú . . . . . . . Ta không cẩn thận lần nữa trở thành hoa si rồi, hoàn hảo là nhi tử không có phát hiện ra . . . . . . . .

“Tần Phiêu Phiêu, ta thích người!” Hạ Hầu Dận nghiêm túc nhìn ta, một tay nâng cằm của ta, tay kia cố định bả vai của ta, con ngươi dính chặt trên mặt của ta.

Ưmh, nhi tử đang thổ lộ với ta . . . . . . . .

Mắt ta mở thật to, hít sâu một hơi, trời ạ thế nào, không phải đâu, đời trước người ta sống 28 năm, đến cả con ếch cũng không có nhìn trúng ta, vậy mà xuyên đến cổ đại thì có cả một đại soái ca tới thổ lộ, thật là thần kỳ, có lầm hay không, con ngươi ta bắt đầu đứng hình, ngây ngốc nhìn Hạ Hầu Dận, thiếu chút nữa đã quên phải hô hấp như thế nào.

Trời ạ thế nào, quá hạnh phúc, lần đầu có một soái ca hoàng đế yêu ta, mặc dù hắn là nhi tử của ta, hắn thổ lộ với ta, thật sự thổ lộ a . . . . . . . .

Ha ha ha ha . . . . . . . . Ta ngửa mặt lên trời cười lớn, vô cùng đắc ý, hận không thể ra ngoải nhảy múa thoát y vũ ăn mừng một phen, đột nhiên trong đầu ta linh quang chợt lóe, chống lại khuôn mặt cười đến thật vui vẻ thật vui vẻ của đại nhi tử, ta nhất thời ngây dại.

Bị nam nhân thổ lộ là không sai, mê hoặc Hoàng đế đại nhân cũng rất giỏi, nhưng vấn đề là: Tần Phiêu Phiêu a Tần Phiêu Phiêu, ngươi hiện tại là lúc phải để đầu óc thanh tỉnh, vị soái ca này ngươi không thể mơ tưởng được, đó là nhi tử của ngươi, hơn nữa ngay cả tức phụ (con dâu) ngươi cũng đã có, tôn tử tôn nữ cũng đã ôm, dù có là soái ca ngươi cũng phải quăng qua một bên đi . . . . . . .

Nghĩ tới đây, rốt cuộc ta nháy mắt tỉnh táo, mặt như trái khổ qua nhìn hắn, “Ô ô, nhưng ngươi là nhi tử của ta.” Ta rất oán hận.

“Ta không phải do người sinh.” Mặt Hạ Hầu Dận đen.

“Ngươi đương nhiên không phải ta sinh!” Ta bị hắn làm cho tức giận thiếu chút nữa hộc máu, dựa vào, nhìn hắn cao lớn thô kệch, bộ dạng tuổi một bó to, ta làm sao có thể sinh ra đứa trẻ như vậy được? Ta tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, trứng thối, cố ý xuyên tạc ý tứ của ta, “Ngày đó người ta đã nói rõ ràng với ngươi, tiểu tử chết toi, ta, Tần Phiêu Phiêu, chỉ nguyện ý bảo trì quan hệ mẫu tử thuần khiết với người hay quan hệ bằng hữu, người ta không ngại ngươi đến ăn trực á . . . , kể khổ á . . . , sẽ không để ý giúp ngươi cùng nhau chỉnh sửa phi tử của ngươi á . . . , thỉnh thoảng thay ngươi trông nom quản lý nhi tử nhi nữ của ngươi, giúp ngươi sửa chữa một chút những đại thần không nghe lời . . . . . . Nhưng mà người ta không cần làm nhân tình bí mật của ngươi, cũng không cần làm yêu nghiệt, ô oa, người ta chỉ muốn an phận làm Thái hậu, bình thường vụng trộm, ngắm nhìn soái ca, trêu đùa thiếu niên là đã rất thỏa mãn rồi, nhi tử, van cầu ngươi, không nên ép ta có được hay không?” Ta quýnh lên, thẳng thắn trực tiếp sẽ được khoan hồng mà . . . . . .

Hạ Hầu Dận hứng thú nhìn ta, vuốt cằm cao thấp quan sát đánh giá ta, “Ưmh, sống qua ngày cùng với người quả nhiên thú vị, Phiêu Phiêu, người thật là càng ngày càng đáng yêu, thì ra đây chính là mục đích cuộc đời của ngươi ah . . . . .” Hắn kéo dài thanh âm, đột nhiên kề sát mặt của ta.

Ta rùng mình, có dự cảm rất xấu.

“Cái này . . . . . Cái này . . . . . . . Người ta không ôm chí lớn còn không được sao . . . . . . .” Ta thật sự chỉ không nghĩ sẽ có ngày mình chết không có chỗ chôn thôi, ngu ngốc!

Chỉ là lời này ta không dám nói.

“Ừ, dĩ nhiên có thể, cho nên đối với chí hướng của người ta giơ tay tán thành 100%.” Đại nhi tử cười híp mắt sờ sờ đầu của ta, ý bảo rằng ta không cần sợ, hắn tuyệt đối là người tôn kính trưởng bối, yêu mến trẻ nhỏ (ta là trưởng bối của hắn nhưng ta nhỏ (tuổi)hơn so với hắn, cho nên hắn đối với ta là kính già yêu trẻ.

“Thật?” Dễ nói chuyện như vậy? Ta nghi ngờ nhìn Hạ Hầu Dận không hiểu, chậc, này có chút không quá giống tác phong của đại nhi tử, kỳ lạ, kỳ lạ, nhất định là có gì mờ ám.

Vì vậy ta nín thở, đề phòng nhìn hắn, chờ đợi tiếp chiêu.

“Cho nên thỉnh theo ý nguyện của người tiếp tục chơi đùa phi tử của ta, trông nom nhi tử của ta, chơi với đại thần của ta thôi . . . . . . . .” Hạ Hầu Dận không hề bị cản trở đơn giản ra quyết định của hắn, làm cho ta kinh hãi sửng sốt một chút.

Ặc, nhi tử của ta là bị cái gì kích thích sao? Lại có thể nói ra những lời nói biến thái như vậy?

Chơi đùa phi tử của hắn? Ưmh, cảm thấy rất có hứng thú!

Quản khỉ gió nhi tử của hắn? Ưmh, vô cùng muốn cảm thụ một chút cảm giác là một lão sư cầm thú!

Chơi với đại thần? Ưmh, trước theo Hạ Hầu Dận bắt đầu chơi đùa có thể chứ? Chơi như thế nào, ta có thể xem vừa mắt trêu đùa mấy lão già sao?

Mặc kệ nhi tử rốt cuộc tính cái mưu ma chước quỷ gì, nhưng ta không thể không nói . . . . . . . Đề nghị này, rất mê người!

Ánh mắt ta sáng long lanh, bắt trước thỏ trắng vẻ mặt sùng bái, ánh mắt phát sáng nhìn đại nhi tử, lộ ra tươi cười chói lọi, “Ưmh, có thật không?” Ta thật vui vẻ, nhi tử thật sự là người tốt!

“Đương nhiên là sự thật!” Hạ Hầu Dận chân thành gật đầu, mỉm cười, bàn tay dày rộng sủng nịnh vỗ vỗ đầu của ta.

“Thật tốt quá!” Ta vui vẻ muốn cho hắn một cái hôn thân ái, nhưng còn chưa kịp hôn qua, đại nhi tử cười đến vô cùng thiện lương sờ sờ mặt của ta, vô tội mở miệng, “Nhớ rõ trước tiên chỉnh đốn nhóm phi tử có suy nghĩ muốn ngoại tình, dạy dỗ nhi tử nhi nữ toàn bộ nghe lời người, các đại thần nhìn đến người đều phải cúi đầu xưng thần, như vậy chúng ta mới có thể ở cùng nhau mà không gặp bất cứ trở ngại nào . . . . . . . .”

Ta nhất thời không nói được gì cứng ngắc đứng ở nơi đó.

Trời ạ, tại sao, vì sao trước đó ta không có phát hiện, thì ra vị Hoàng đế này . . . . . . Cũng thực tùy hứng.

Khó trách nói vật họp theo loài, người phân theo nhóm, hắn có thể tùy hứng cùng ta nói chuyện yêu đương, khó trách cũng là như thế . . . . . . Không bị gò bó.

Nhưng mà, nếu muốn thuyết phục Hoàng đế tùy hứng không cần tùy hứng như vậy thể hiện tình yêu, hình như có điểm khó khăn.

“Ưmh, đến lúc đó chúng ta có thể ngày ngày ở chung một chỗ, nói chút chuyện tình, nói chút chuyện yêu, ah, cuộc sống, hạnh phúc đến dường nào . . . . . .” Gương mặt Hạ Hầu Dận say mê.

Cuộc sống, cái đó thật đáng sợ, gương mặt ta u buồn . . . . . . .

Bây giờ phải làm sao đây?

Nhi tử chết toi, không phải hắn thật sự yêu ta đi . . . . . . .

Mắt nhìn xa xăm, tiếp tục chìm trong u buồn . . . . . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.