Thái Hậu Chọn Phu Thiên Thiên Tuế

Chương 27: Chương 27: Lãnh Đạo Tốt Quan Tâm Thuộc Hạ!




Edit : Chang ( liesmile1902 )

Nhi tử yêu mến ta, nhi tức lại oán hận ta, người làm lão nương như ta đương nhiên phải có thái độ đúng đắn. . .

“Phiêu Phiêu, người nói như vậy, có phải rất hạnh phúc hay không?’’Nhi tử nhìn ta cười ngây ngô, vẻ mặt đần độn hết sức hạnh phúc, hại ta ngứa tay muốn biến hắn thành đầu heo.

Khốn khiếp, khốn khiếp, khốn khiếp!

Ta phải trời ạ, vì sao có một tên hoàng đế ngu xuẩn đần độn như vậy mà cho đến tận bây giờ quốc gia này vẫn còn chưa có diệt vong?

Thái hậu cùng với Hoàng thượng.... Nghe một chút ta liền run rẩy!

Không được, đánh chết ta cũng không theo!

Chuyện này có liên quan đên vấn đề danh tiết của lão nhân gia ta, hừ hừ hừ, nhi tử chết tiệt, muốn dụ dỗ ta loạn luân, đợi thêm tám trăm năm nữa đi.

“Đúng vậy, đúng vậy, thật hạnh phúc.” Ta hung hăng liếc mắt nhìn hắn, nhảy tới trên bàn, hung tợn đánh vào đầu hắn, đã sớm quên đây gọi là tội đại bất kính, dù sao Thái hậu giáo huấn Hoàng đế, chẳng khác nào mẫu thân giáo huấn nhi tử, vấn đề này tất nhiên hợp tình hơp lý, ha ha, cho nên người ta không sợ!

“Này, làm sao lại đánh ta?” Hạ Hầu Dận xoa đầu, bấn mãn nhìn ta, “ Lẽ nào người không cảm thấy như vậy rất tốt sao?

“Tốt cái đầu ngươi!” Ta tức giận trừng mắt nhìn hắn, con heo này, kẻ ngu ngốc này, “Ta không có hứng thú làm tình nhân của ngươi, ok, ta chỉ nghĩ muốn làm mẫu thân hoặc làm bằng hữu của ngươi, còn có, ngươi nhìn phi tử của mình không vừa mắt ngươi không thể tự mình nghĩ biện pháp giải quyết sao? Tìm nhiều lý do như vậy hãm hại ta, ngươi nghĩ ta là đứa ngốc sao?” Ta oán hận gõ đầu hắn một cái.

Khốn kiếp, khốn kiếp, phi tử cùa chính mính không quản giáo tốt, ném đến chỗ ta muốn toan tính điều gì, tên gia hỏa này, quá gian xảo rồi.

“ Ưm, nhưng mà ta không muốn.” Hắn vô tội nhún vai, ôm đầu, làm bộ đáng thương nhìn ta, một bộ dáng tình thâm ý nặng, nhìn đến làm ta run rẩy một hồi.

Gì, ngươi không muốn ta cũng không muốn, Hạ Hầu Dận, tiểu tử nhà ngươi đàng hoàng một chút cho ta, nói, ngươi và đám phi tử kia xảy ra chuyện gì? Chuyện phòng the không hài hòa sao? Mỗi ngày ngươi chạy tới chỗ này cùa ta, các nàng cũng chạy tới, chậc chậc, nếu như ngươi thành thật khai báo, dù sao ngày qua ngày bản tiểu thư cũng thấy thật nhàm chán, không ngại thay ngươi quản giáo con dâu một chút, có điều là nếu như ngươi dám giấu giếm không nói...” Ta mỉm cười ngọt ngào, tới gần hắn, thừa dịp lúc này Hạ Hầu Dận còn chưa có phản ứng kịp ta hung hăng cấu lên người hắn.

“Bản tiểu thư liền ném ngươi vào trong đám nữ nhân kia, thuận tiện liền giúp ngươi tuyển tú nữ, để cho một đám mỹ nữ phụng bồi ngươi, cho ngươi mỗi ngày đắm chìm trong ôn nhu hương, quên mất nghĩa vụ chăm lo cho quốc gia, nhi tử, ngươi cảm thấy thế nào?” Ta cười đến vô cùng ôn hoà, chỉ là nụ cười kia không đạt tới đáy mắt.

Nhi tử run rẩy, đúng là người thông minh, lập tức hiểu rỏ thời thế mới là người tài giỏi, vẻ mặt tươi cười nịnh nọt nhìn ta: “Khụ khụ, Phiêu Phiêu, không nên, người không phải không biết đám nữ nhân kia rất phiền toái, tranh đoạt cái này giành giật cái kia, làm hại ta vừa làm xong công việc còn phải nghĩ cách ứng phó các nàng, không đủ tinh thần và thể lực, Phiêu Phiêu, người tạm tha cho ta có được không, ta thực sự cảm thấy, mỗi ngày đến nơi này của người ngồi một chút, ăn uống xong lại đi tản bộ một chút, sau đó quay về ngủ rất thoải mái....”

“ Ưm, cái này ta không có ý kiến, nếu như ngươi cơm nước xong trờ về lại thuận tiện tìm một phi tử làm ấm giường cho ngươi, ta nhất định sẽ thật yêu thương ngươi…” Nghe nói hoàng đế cổ đại không có mấy người không thích mỹ nữ, trên tay hắn lại có nhiều mỹ nữ như vậy nếu ta không lợi dụng đó chẳng phải quá lãng phí sao? Vì vậy ta tiếp tục giựt dây.

Mục đích chủ yếu chính là sau này đám nữ nhân đó đừng đến làm phiền ta nữa...

“ Phiêu Phiêu, chúng ta thương lượng có được không?” Hạ Hầu Dận cau mày một cái, bế ta xuống từ trên bàn, sau đó ôm ta ngồi xuống, mà ta an vị ở trên đùi hắn, đương nhiên, bởi vì lúc này đại não hiện đang tự hỏi vấn đề mà nhi tử đại nhân đang định thương lượng, cho nên nhất thời không phát hiện động tác mập mờ này, ta tiếp tục ngây ngốc nhìn đại nhi tử một bộ dáng khôn khéo.

“Thương lượng thế nào?” Ta ngây ngốc mắc câu.

“Dù sao mặc kệ người có tin hay không, bằng lòng thừa nhận hay không thừa nhận, ta đây, cũng là thích người.” Đại nhi tử trước tiên ném tới một một trái bom nặng ký! Hại ta đầu óc ù ù cạc cạc!

“A?”Ta miệng sùi bọt mép nhìn hắn, như vậy còn có cái gì có thể thương lượng.

“ Nhưng mà....” Hạ Hầu Dận cười như kẻ trộm nhìn ta, vỗ vỗ đầu của ta, để cho hồn ta quay về, “Tuy rằng ta không có cách nào khác để không thích người, nhưng là chúng ta vẫn có thể chung sống hoà bình, vậy, người giúp ta nghĩ biện pháp đối phó với đám nữ nhân kia, ta đây, liền cố gắng không loạn luân cùng với người, thế nào? Tốt đúng không”

“.....” Ta hoàn toàn co quắp không nói gì, này, này.... chuyện này hết sức phức tạp, thế nào ta cảm thấy có chút cổ quái đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.