-Hoàng Thượng, nhanh lên, nhanh lên! Đã nói với người đến tám trăm
lần là đi sớm một chút, người còn lề mề đến tận bây giờ. Giờ thì đấu võ
chắc chắn là đã xong rồi!
Một tay lôi tay kéo ống tay áo Phượng Dật, miệng Lý Ti Thần càu nhàu
cằn nhằn không ngớt nhưng vẫn cắm cổ chạy như điên. Hoàng thượng đáng
thương gian nan lật đật chạy theo không kịp, vẫn cố thở hổn hển giải
thích với gã thần tử mới mắng mình:
-Biết làm sao được, trẫm phải gặp thái hậu xong mới có thể đi. Ả mà
biết ta tự xuất cung, không biết sẽ dùng lăng trì hay tùng xẻo để xử
trẫm! Lần trước bất đắc dĩ ta phải nhận với ả là đã tự tiện xuất cung để dẫn về Vô Song, ngươi không nhìn mặt ả lúc đó thì không biết!
-Thái hậu, Thái hậu. Người sợ Thái hậu đến sắp tè ra quần rồi. – Lý
Ti Thần rất khoái chí chọc ngoáy vào nỗi đau của Phượng Dật. Hoàng
Thương tôn nghiêm chỉ liếc hắn một cái – Người không biết sợ sao?
-… Lý Ti Thần im re không dám nói chỉ cắm cổ chạy, nửa ngày mới không tình không nguyện nhổ ra một chứ “Sợ!”
Đắc ý cái gì chứ? Hai người bọn họ bên tám lạng bên nửa cân, hắn có
tư cách gì mà cười? Phượng Dật trừng mắt nhìn Ti Thần. Chạy thêm mấy
bước nữa đã có thể thấy bóng người tụ tập ven hồ nhìn cái gì đó, hai
người mới thôi đấu khẩu, thong thả tiêu sái đi tới.
Một làn gió mát rượi mang theo hơi nước trong trẻo thổi tới, mang cả tiếng đàn du dương đưa vào tai.
-Hoàng Thượng, người nghe, có người đang đàn! Lý Ti Thần hưng phấn reo với Phượng Dật.
Hắn chỉ mỉm cười gật đầu, thản nhiên: “Khúc nhạc chậm rãi thong thả
điểm nhiên, ủy quyển lưu sướng, vô cùng hợp cảnh, làm cho người nghe cảm thấy sảng khoái dễ chịu. Chắc chắn người đang đàn kĩ nghệ rất giỏi!
-Có điều… nghiêng tai nghe một chút, hắn nhíu mày – Nghe âm luật
không ổn định, cảm xúc không hề tĩnh, người này có tâm sự gì chăng? Còn
đang thần người thẩm âm, một tiếng không thể gọi là tiếng đàn lanh lảnh
xé gió xé tai mà đến, như Thạch Phá Thiên Kinh làm hắn bị sốc nặng.
-Cái gì thế? Là ai vậy? Dọa người à? – vỗ vỗ ngực xoa xoa tai, Phượng Dật bất mãn tức giận.
Còn chưa định thần lại được, lại là một âm thanh khác xé gió lao đến, nhưng lại là một tràng tuyệt khúc kích động lòng người, chạm tới tận
tim.
Phu thuyền bất giác ngưng tay chèo, để mặc con thuyền bồng bềnh trên
mặt nước. Hội thi thơ cạnh đó cũng dừng tiếng thơ, hội thi võ bên kia
cũng ngưng quyền cước. Tiết công tử tạm rời đối thủ, Hàn công tử cũng
thôi tiếng đàn. Tất cả đều im lặng đến thở cũng không dám thở mạnh, lắng nghe tiếng đàn lạ, dần dần đã lạc vào bể âm thanh lúc nào không hay.
Ven hồ vốn ồn ào náo nhiệt bỗng chìm trong tĩnh lặng khôn cùng, giữa đất trời bao la chỉ còn tiếng đàn khi thưa khi trào thấm đẫm vào lòng
người.
Ngẩn ngơ mê đắm, khúc nhạc kết thúc lúc nào không hay, để lại ven hồ chỉ còn lại một sự tĩnh lặng đến lạ kỳ.
Mãi một hồi sau, xa xa có tiếng vỗ tay hoan hô, như làn sóng lan tỏa, nháy mắt khắp nơi vang dậy trời tiếng vỗ tay reo hò.
Hai người Phượng Dật cũng dần dần tìm lại được hồn vía.
Hít thật sâu mấy hơi, Lý Ti Thần vỗ ngực, kích động: “Mẹ ơi, quá lợi hại! Không biết người chơi đàn là ai? Bội phục Bội phục!”
Phương Dật lại im lặng đăm chiêu nhìn về phía hoa thuyền, chậm rãi
nói: “Thương kính có lực, trịch địa có thanh (??) so với những bản đàn
đều đều như nước chảy rất tương phản. Hơn nữa lại nhằm đúng lúc đàn kia
đang khảy để đàn. Cố ý khiêu khích đây mà. – ngừng một chút, hắn lại
tiếp – Nhưng không thể không nói, khúc đàn tráng lệ hào hùng, làm cho
nhiệt huyết người nghe cũng sôi trào, so ra, người chơi đàn mới thật là
anh hùng, hùng tâm hoài thiên hạ. Nếu có hắn bên cạnh, nhất định sẽ giúp ta bình định giang sơn thiên thu vạn đại.
-Nói rất đúng! – Lý Ti Thần tán thành – Như chúng ta là người vô tâm nghe thấy còn sôi sùng sục, nói gì đến bậc trung nhân!
-Qua đó xem thế nào! Người đó là ai? Trẫm phải gặp hắn. Cho dù dùng
bất cứ biện pháp gì cũng phải đem hắn về bên cạnh. – Nói một lời như
đinh đóng cột, Phượng Dật quả quyết cất bước tiến về phía hoa thuyền.
-Hoàng thượng. Từ từ. Thần cũng muốn đi! – Ti Thần kêu oai oái chạy theo sau.
Mới đi được vài bước, một cơn gió màu vàng đã lao tới.
-Hoàng thượng, cẩn thận! Lý Ti Thần kêu to, nhưng đã quá muộn. Một
sắc vàng thơm dịu dàng đúng lúc hắn kêu lên thì rơi mạnh vào lồng ngực
Phượng Dật. Theo phản xạ hắn trụ chân vòng tay giữ lấy eo người đẹp, ôm
lấy nàng, hai người lảo đảo về sau mấy bước mới đứng vững.
Làn hương nhàn nhạt e ấp làm cho thần trí hắn lơ lửng mất vài giây.
-A. thực xin lỗi. Xin lỗi. Ngươi không sao chứ? Ta không làm đau
ngươi chứ? Dừng lại được rồi, cô nương mới lao đầu vào ngực hắn mới vội
vàng vừa hỏi vừa chui ra khỏi lòng cái phanh bất ngờ, hé ra khuôn mặt
xinh đẹp.
Trái Đất như ngừng quay.
Đôi mắt sáng ngời của cô nương chăm chú nhìn khuôn mặt anh tuấn của
Phượng Dật, tròn to kinh ngạc. Mãi sau mới có thể há được miệng, nhưng
lại cứng ngắc, đôi môi anh đào há hốc tròn vo không thể khép lại.
Phượng Dật cũng diễn ra một vẻ mặt đến chết cũng không thể tin trước
dung nhan trước mặt. Kinh ngạc cứng người. Hai tay vẫn giữ nguyên vòng
ôm đóng thành băng.
Cô nương áo lam đằng sau cùng Lý Ti Thần thấy cảnh hai người trân trân nhìn nhau không chớp mắt, im im không nói gì.
Trên bãi cỏ, chim nhỏ ca hát, gió xuân thổi mát, mặt trời ấm áp.
-Đây này. Các nàng ở đây! – Đột nhiên từ sau lưng tiếng Vô Song lanh lảnh lao tới.
Cô gái trong lòng Phượng Dật bỗng giật mình quay lại thấy một đám
người đang rầm rập đuổi đến, sắc mặt đại biến rụt nhanh hai tay đẩy mạnh Phượng Dật không chút phòng bị, quay lại kéo tay cô gái áo lam:
-Hoa Hoa. Chạy!
Dứt lời, lại lao đầu cắm cổ chạy như điên, còn nhanh hơn lúc trước.
Bị đẩy phũ phàng, Phượng Dật lảo đảo bước về phía sau, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô gái vụt chạy khỏi vòng tay mình, tà váy dài thướt tha sau
lưng như con bướm chập chờn nhỏ dần nhỏ dần, tâm trí vẫn còn vương vấn
phảng phất mùi hương nhẹ nhàng tự nhiên… “Oa. Hai tiểu cô nương xinh
đẹp!” Hồn vía đang lơ lửng mới quay lại với thân, Lý Ti Thần quay sang
tấm tắc tán thưởng.
Chát! Đầu hắn bị đập một cái đanh gọn.
Phượng Dật quay lại nhăn mặt khó chịu trừng mắt nhìn hắn, trầm giọng:
-Cái gì mà tiểu cô nương? Người thật là kém!
-Kém? – Ti Thần sờ sờ đầu khó hiểu nhìn về phía hai cánh bướm xa xa.
Đầu lóe lên một tia sáng “khai phá”, dường như vừa nhận ra cái gì nhưng
cũng không rõ lắm là cái gì, kỳ quái hỏi:
-Hm… Cô nương áo vàng kia nhìn cũng rất quen mắt. Không biết đã gặp ở đâu?
-Hừ hừ – Phường Dật nhếch môi cười hai tiếng lạnh như dao – Còn chưa
nhận ra sao? Vậy để trẫm nhắc cho ngươi, người còn nhớ lần trước tiến
cung, là ai đã làm cho ngươi rã rời, thiếu chút nữa thì về nhà chứ?
-A! Lý Ti Thần nhảy dựng lên, chỉ vào bóng váy vàng thướt tha