Tiếng đàn tao nhã ngân vang phiêu đãng cùng làn sóng trên mặt hồ, làm bạn với mây trời nước xanh, ngập tràn cảnh đẹp ý vui.
Không biết từ khi nào, tổ thi văn đầu tiên đã cử ra tam giáp, bài
danh thứ nhất chính là vị công tử có diễm phúc được Nam Cung Xuân Hoa
nãy giờ lẩm bẩm cầu nguyện cho trượt – Bạch Vô Thường.
Ài, Thượng Đế quả là quá bận rộn!
“Hàn nhị công tử từng bái làm môn hạ của đệ nhất lục vũ nhạc công học chơi đàn mười năm. Hôm nay muốn hiến nghệ, mọi người đừng từ chối!” Vô
Song ghé tai hai nàng thầm thì. Chú ý nghe, Xuân Yến không thể không
thừa nhận gã Bạch Vô Thường này cái gì cũng giỏi, cái gì cũng nhất
(giống quả mít hihi). Lên bổng xuống trầm, mỗi thanh âm đều tuyệt hảo,
nghe hắn đàn thật quá cưng chiều lỗ tai, rất thư giãn.
Nhưng, vốn không hiểu không biết tí gì về âm nhạc, lại thêm đã sớm
liệt Hàn gia nhị công tử vào danh sách đen, cứ ứng với cừu nhân mà đối
đãi, nên trong mắt Xuân Hoa, mặc kệ mọi người nói gì nghĩ gì tâng bốc ca ngợi hắn ra sao, nàng chỉ có một lời “Chán!” – Nghe hắn đàn thà chọc
thủng lỗ tai cho xong!!!
Nàng ghé người kéo tay nhăn nhó nói thầm vào tai tỷ tỷ: “Tiểu Yến tử, ta không muốn nghe hắn đàn đâu”.
“A?” Nam Cung xuân yến nghe qua đã giật giật, không yên lòng nói,“Ngươi đừng nói là sẽ chạy lại đập đàn của hắn chứ???”
“Làm sao làm thế được? Ta làm thế không bị một đám người bu lại đánh cho mới lạ!”nàng gãi đầu.
“Thế ngươi định làm gì?” Xuân Yến nghe em gái nói cũng hết hồn.
“Không phải tỷ tỷ có lắm trò hay lắm sao?” hai mắt Xuân hoa sáng rực như sao nhìn nàng.
“Ý ngươi nói….” Chợt lắc đầu,“Hoa hoa, như vậy không tốt lắm đâu? Hắn chơi đàn thật sự hay mà”
“Cái gì mà hay với không tốt? Chẳng lẽ ngươi đã quên lần đó hắn nói
gì với chúng ta sao? Chẳng lẽ ngươi cho rằng, một cái vỏ chuối và một cú vồ ếch là có thể giải quyết hết thảy vấn đề sao?” Nam Cung xuân hoa khó nén tức giận nói. Nàng xem người kia không vừa mắt!
Quên làm sao được! Nhớ tới ba chữ thối từ miệng hắn phun ra, bao
nhiêu hảo cảm tốt tâm của Xuân Yến cũng tiêu mất, cũng muốn ngả ngả lòng theo cô em gái.
Chính xác! Loại đàn ông cuồng ngạo tự đại này, phải giết chết hắn! Một cái vỏ chuối không thể đủ hả giận!!!
Nhưng…
Quay quay nhìn bốn phía, nàng ỉu xìu “Chúng ta làm gì có cái gì…”
“Chuyện này còn không dễ sao?” Xuân Hoa cười tươi roi rói hỏi Vô Song: “Vô Song cô nương, xin hỏi cô có đàn tỳ bà không?”
“Tỳ bà?” Hai người này hỏi đàn tỳ bà làm gì không biết? Nãy giờ vẫn
vểnh tai nghe lén hai nàng thầm thì to nhỏ, nàng khó hiểu hỏi lại.
Hai nàng to nhỏ một hồi, có nhắc gì đến hai chữ “tỳ bà” đâu????
“Tỷ tỷ của ta thấy nơi này phong cảnh diễm tình, lại nghe tiếng đàn
du dương, cũng nhất thời cao hứng, có tâm muốn khảy một bản, ý muốn cùng Hàn công tử luận đàn.” Nam Cung xuân hoa cười nói dối lưu loát.
“Cầm nghệ của Hàn nhị công tử ngay cả lục vũ tiên sinhcũng khen hết
lời, một con nhóc vài tuổi đầu như nàng có thể cùng người ta luận đàn
sao?” Nãy giờ ngồi im không nói được một lời, Lâm Văn bỗng nhiên mở
miệng, ngạo nghễ cậy tài liếc các nàng một cái đầy khinh miệt.
Nam Cung xuân hoa bất mãn trừng mắt:“Ngươi quản chúng ta!”
“Hoa hoa.” Nam Cung xuân yến ấn ấn tay nàng, cười với lâm văn,“Lâm
học sĩ, chúng ta cũng không muốn ganh đua cao thấp gì với hàn nhị công
tử, chỉ là đồng tâm yêu thích âm luật, muốn trao đổi một chút thôi” –
Không phải, và cũng không thèm ganh đua cao thấp, chỉ là một trò đùa
dai! Cho các người tức chết đi!
Lãm lão giả chỉ hừ lạnh, hờ hững lờ các nàng đi.
Sắc mặt Xuân Yến thoáng trầm xuống, nhanh chóng khôi phục lại vẻ tươi cười “Vô Song cô nương, xin hỏi cô có tàn tỳ bà không?”
Vốn nàng cũng muốn tha cho gã Bạch Vô Thường kia một đường sống,
nhưng nghe lão bất tử này khinh thường mình, hùng tâm tráng trí lại nổi
lên, con quỷ con đã bị khiêu khích! Chờ đó, xem lão nương chỉnh cho các
ngươi á khẩu!
Vô song không biết lòng nàng, chỉ khẽ khép mi mắt dịu dàng thùy mị “Ở đây ta không có tỳ bàm nhưng có thể đi mượn. Ta nhớ Lý Tiểu Ngọc rất
yêu tỳ bà, nàng hôm nay cũng đem đàn tới đây”.
Khẽ chống bàn uyển chuyển đứng dậy, nàng quay sang một thiếu niên bên cạnh phân phó: “Đi tìm tiểu ngọc, nói ta muốn mượn tỳ bà của nàng một
chút.”
Chỉ lát sau, thiếu niên đã quay lại ôm theo cây đàn tỳ bà, sau hắn
còn đi theo một cô nương xinh đẹp nhưng sắc mặt không tốt lắm.
Xuân Yến đón lấy cây đàn, ngắm nghía đánh giá, nhíu mày, không nói một lời.
“Sao thế?” xuân hoa sôt ruột hỏi.
“Thường phẩm!” Nàng chỉ thủng thẳng thản nhiên buông hai tiếng, lại ngồi xuống chuẩn bị đàn.
“Ngươi nói cái gì!?” Cô nương xinh đẹp đằng sau thiếu niên ban nãy
sắc mặt vốn đã không vui lắm, nghe hai từ này, lại càng khó chịu, rất cố gắng giữ bình tĩnh.
“Ta nói sai sao?” Nam Cung xuân yến thản nhiên liếc nàng một
cái,“Thân đàn là gỗ hoa lê, không phải đàn tử, ngay cả gỗ lim cũng không được. Tay nghề thô ráp, nước sơn không bóng, dây đàn cũng không phải sa hoa hóa (từ này chr hiểu ==”), âm sắc chỉ có thể xem như nghe được, có
thể dùng tạm. Nhưng nếu cô muốn mượn đàn thành danh thì có lẽ nên đổi
cây đàn khác tốt hơn..”
cô nương Xinh đẹp nghe nàng nói vài câu đánh giá sâu sắc á khẩu không trả lời được. Tuy rằng trong lòng không phục vì cây đàn yêu quý bị chê, nhưng vẫn biết lời nàng nói là thật, cũng đành nuốt giận vào bụng.
Nam Cung xuân yến chỉnh lại dây đàn, thử khảy hai đường, nghe tiếng đàn không được thanh thoát trong trẻo, lại cau mày.
Nam Cung xuân hoa chịu không nổi , cầu xin:“Tỷ tỷ của ta ơi, chỉ dùng một lần thôi mà, dù sao cũng là đi mượn của người ta, tỷ đừng xoi mói
nữa có được không? Đây không phải tỳ bà khố, lại càng không có hàng trăm người chọn đàn cho tỷ, đừng khó tính quá thế, mau đàn đi!”
Xuân yến bất đắc dĩ bĩu môi.“Được rồi!”
Ôm đàn vào lòng, một tay ấn huyền, một tay bát lộng.
Trong khoang thuyền, mọi người không bất giác đều im lặng vểnh tai,
ai cũng muốn nghe thử xem tiếng đàn của người muốn cùng Hàn nhị công tử
luận đàn.
Chốc lát, có mấy tiếng đàn rời rạc non tay vang lên, không chói tai,
nhưng cũng không thể nói là dễ lọt tai, hơn nữa lại kết thúc rất nhanh,
mọi người còn chưa kịp phản ứng.
Sắc mặt cô nương xinh đẹp thoáng nụ cười.
“Coi như ngắn gọn, nhanh chóng, đây là khúc gì? Ta chưa từng nghe
qua” hồn vía Vô Song vẫn chưa kịp trở về, ngẩn người gượng cười hỏi.
“Điệu chó nhỏ nhảy Valse” (ak không hiểu, cv là “con chó nhỏ điệu
valse;; chó nhỏ ???) Xuân Hoa nhanh miệng giải đáp, thường mỗi khi tấu
một đại khúc, Xuân Yên vẫn tấu một tiểu khúc, gọi là làm quen.
“Valse…. Chó nhỏ…???” mặc dù rất cố gắng nín lại, nhưng tiếng cười vẫn len qua cổ họng nàng phát ra.
Nét cười trên mặt cô nương xinh đẹp càng sâu, Vương Đạc vẫn không chút thay đổi, còn vẻ mặt lâm Văn càng khinh bỉ đáng ghét.
Cứ nghe đi rồi bết! Xuân Hoa không thèm để phản ứng của họ vào mắt, chỉ hừ một tiếng, khóe môi nhếch lên một tia châm chọc.
Từ lúc bắt đầu đàn, Xuân Yến đã không quan tâm đến bất cứ điều gì bên ngòi, cả tâm hồn đều thả vào cây đàn trên tay.
Đột nhiên, đầu ngón tay của nàng khẽ ấn vào đầu sợi tơ đàn, mọi người chỉ thấy một tràng âm thanh hào hùng, hơi thở mãnh liệt của chiến tranh đang ập tới.
Ngợi trừ Xuân Hoa đã chuẩn bị từ trước, tất cả mọi người đều bị tiếng vang hào hùng kia làm cho tâm lòng chấn động, bên tai tựa hồ nghe thấy
tiếng trống trận dồn dập, tiếng người hô ngựa hý rung cả góc trời.
Một giây tĩnh lặng. Ngay sau đó là một dải âm không ngớt như tiếng
kim khí va chạm đến rách màng nhĩ, tiết tấu thật nhanh giống như thanh
âm tiếng trồng trận thấm cả vào tâm, trào dâng cao vút như tiếng kèn
rung động. (đoạn này rất hay mà mình dịch không được hết cái hay…. Tiếc
quá!)
Thanh âm lại trải dài, nhịp nhàng, dường như còn có thể nghe thấy
tiếng hành quên rầm rập, tiếng quân đội hô vang, trước mắt mờ ảo bóng
hình đoàn quân chỉnh tề nghiêm trang đông nghìn nghịt chậm rãi xoải
bước.
Tiết tấu nhanh, chặt chẽ, linh hoạt, đánh thẳng đánh mạnh vao cảm xúc người nghe. Đạn, tảo, luân, giảo, sát, tiết tấu ngày càng dồn dập,
tiếng nhạc biến ảo ngày càng phức tạp, đám người Vô Song chỉ thấy bàn
tay Xuân Yến lướt rất nhanh trên tơ đàn nhưng không thể thấy rõ. Dần
dần, trước mắt ngập tràn từng đoàn binh, đao quang kiếm ảnh, thâm thần
mê hoặc.
Đàn khảy lại càng nhanh hơn, âm thanh trập trùng chuyển động lên
xuống đột ngột, trước mắt mọi người là thiết kỵ tung hoành, tư thế hào
hùng, tiếng kêu la khóc lóc chấn động thiên đình, đao thương thuẫn kích
va chạm nhau chúa chát, thiên quan vạn mã khàn giọng gào thét trong bể
máu tanh, tất cả dường như đang đứng giữa một đại chiến trường, tiếng
kêu la, tiếng gào thét, tiếng rầm rập, những âm thanh ghê rợn nhất của
chisn tranh đang nhảy múa trong đầu họ, mơ hồ họ còn thấy máu… Cảm xúc
bị kich thích đến tột cùng. Một vaì người ngồi gần Xuân Yến đã đứng cả
dậy.
Đang khi cảm xúc trào dâng, nhiệt huyết đang sôi bừng bừng khí thế,
đột nhiên, âm thanh chuyển mình, đều đều chậm chậm, rầu rĩ tái lặp nhiều lần, giống tiếng ngựa của kẻ bại trận cô độc gõ móng đi xa…
Một giây tĩnh lặng!
Bỗng nhiên một thanh âm vui tươi tràn trề sức sống vang lên, trái
ngược hẳn với bản bi ca đỏ máu lúc nãy, tâm trạng mọi người cũng theo đó thay đổi theo. Trong tâm trí mõi người bỗng nhìn thấy khuôn mặt tươi
cười rạng rỡ, nhìn thấy khung cảnh nơi nơi kết cờ hoa mừng chiến thắng,
đoàn quân hiên ngang ưỡn ngực ngẩng cao đầu tiến về trong tiếng hoan hô
dậy trời. Khắp nơi rộn ràng vang lên bản khải hoàn ca – Đó là đoản khúc
cuối cùng của bản nhạc Xuân Yến tấu lên,
Tất cả dường như vẫn chưa dứt khỏi dư âm tiếng đàn, còn vấn vương cõi mộng hùng bi. Trên hoa thuyền tĩnh lặng. Bên hồ vốn đôn vui náo nhiệt
là thế, cũng tĩnh lặng. Đàn của Bạch Vô Thường cũng im lặng. Hội đấu võ
cũng lặng im. Những hoa thuyền trên sông cũng tĩnh lặng. Rặng liễu cũng
tĩnh lặng không còn phất phơ. Mặt hồ cũng tĩnh lặng không còn động sóng.
.
-Tiểu Ngọc cô nương, cám ơn cây đàn tỳ bà của cô! – Xuân Yến đứng
lên, cát tiếng phá vỡ không gian im lặng, ôm cây đàn trả về cho chủ
nhân.
Nhưng nàng vẫn đứng im không nhúc nhích.
Xuân Yến kỳ lạ quay sang khe khẽ cẩn thận hỏi người duy nhất còn đang đứng trên mặt đất :
-Hoa Hoa, sao thế?
Hoa Hoa chỉ im lặng áy náy nhìn nàng.
Một lát sau mới có một người hít dài một hơi, là Vương Đạc. Sau đó,
trong khoang thuyền tiếng hít thở sâu mới lan truyền. Dần dần mọi người
đã trở về thực tại.”Bộp!” Phía bên ngoài có người vỗ mạnh tay, từ đó
tiếng vỗ tay và tiếng reo hò hoan hô như một làn sóng lan truyền trở
thành một tràng pháo tay lớn, dồn dập vang trời kéo dài không dứt. Vô
Song là người thứ hai sau Vương Đạc tỉnh lại, nàng kinh ngạc và phấn
khích vươn tay ôm chặt Xuân Yến, gào “Không ngờ người đàn tỳ bà xuất sắc như vậy! Ta không chơi đàn kia nữa, ta muốn học tỳ bà. Dạy ta đi. Ta
bái người làm sư phụ!”
-Cô nương, tôi cũng muốn bái sư. – Tỉnh giấc, Tiểu Ngọc quỳ xuống, bộ dáng chỉ cần Xuân Yến cười một cái là sẽ dập đầu vái ba vái gọi “Sư
phụ!”
Xuân Yến hết hồn luống cuống không biết làm sao, nhìn quanh lẩm bẩm “cái này… cái này… sao thế này…?
-Không ổn lắm.. Tểu Yến tử, tỷ xem! – Hoa Hoa chạy tới lôi nàng đến
bên mép thuyền mà nhìn, kìn kịt những người là người, tất cả đều kéo tới tập trung quanh hoa thuyền. Trên mặt hồ cũng chen chúc hoa thuyền tấp
nập kéo tới.
-Sao … Có chuyện gì thế này? – Xuân Yến thông minh nhanh trí hôm nay
đùa óc vãng vất vẫn mơ hồ không hiểu có chuyện gì xảy ra. Hoa Hoa hảo
muội muội vỗ vai tỷ tỷ đầy chia sẻ :
-Tiểu Yến tử, chúc mừng tỉ. Một khúc thành danh!
-Cái… Ôi! Nàng thất thanh hét lên. Chuyện gì thế này… vừa rồi chỉ là
phát tiết cục tức trong lòng, đàn một đoạn trong “Thập diện mai phục”,
ai ngờ đàn xong lại ra thế này…”
-Chẳng hay vị công tử trên thuyền đã tấu lên khúc nhạc ấy, có thể bước ra hội kiến?
Phía dưới đã có người hướng vào hoa thuyền lớn tiếng đề nghị. Lời này được rất nhiều người hưởng ứng. Khuôn mặt thanh tú của Xuân Yến trắng
bệch. Hoa Hoa kéo tay áo nàng thấp giọng:
-Tiểu Yến tử, tỷ có muốn ra không?
-Cô nương, thu ta làm đồ đệ đi… Vô Song và Tiểu Ngọc vẫn kiên nhẫn không từ ôm hai chân nàng mà kèo nài.
Nhưng lúc này làm sao nàng còn tam trí mà nghe chứ. Quay trái quay
phải, hai mắt thẫn thờ luống cuống, hết nhìn trái lại nhìn phải, quay
phải lại quay trái. Đột nhiên nàng nhảy dựng lên, giật hai chân khỏi
vòng tay của hai fan hâm mộ, dúi trả đàn vào tay Tiểu Ngọc, tay kia tóm
lấy tay Hoa Hoa mà kéo: