Làm như lơ đãng, Phượng Dật mệt mỏi nhắm hai mắt lại, há miệng ngáp một cái.
“Hoàng thượng, người mệt ư?”. Nam Cung Xuân Hương nhanh nhạy nhìn thấy, ân cần hỏi.
Viên Tú Ngọc chậm hơn một bước, chỉ có thể ngồi tại chỗ tức giận dậm chân.
“Trẫm vừa mới uống thuốc xong, thái y căn dặn, uống thuốc xong, phải
nghỉ ngơi nửa canh giờ”. Phượng Dật chậm rãi nói, vẻ mặt bình tĩnh, dịu
dàng nhìn Nam Cung Xuân Hương : “Nhưng mà không hề gì, thỉnh thoảng
không ngủ một hai lần cũng không sao. Ái phi vừa mới vào cung, lại quan
tâm trẫm như thế, trẫm rất cảm động, chỉ mong có nhiều thời gian ở gần
các nàng. Bây giờ các nàng vừa mới tới, trẫm làm sao có thể để các nàng
phải quay về”. Ẩn ý bên trong – không nói cũng hiểu : còn không mau trở
về cho ta!
“Có gì không thể !”. Nam Cung Xuân Hương thức thời lớn tiếng nói,
đứng lên làm ra vẻ độ lượng : “Long thể của hoàng thượng quan trọng hơn, phải nghỉ ngơi nhiều mới đúng. Thần thiếp mới vừa vào cung , còn nhiều
phép tắc chưa quen thuộc, thái hậu nương nương đã sớm an bài ma ma có
kinh nghiệm đến dạy bảo. Xem ra giờ này, bọn họ đã chờ ở tẩm cung của
thần thiếp.Như vậy, thần thiếp cũng không quấy rầy hoàng thượng nghỉ
ngơi nữa”. Tuy là vô cùng tiếc nuối, nhưng lúc cần buông tay thì phải
buông, nếu để hoàng thượng lưu lại ấn tượng xấu thì sau này sẽ không tốt lắm. Dẫu sao, phụ thân từng dạy bảo, thả dây dài mới có thể câu được cá lớn!
“Nhưng mà…các ái phi vừa mới đến, ngay cả trà còn chưa kịp uống..”. Phượng Dật giả vờ luyến tiếc.
“Muốn uống trà thì thần thiếp trở về bao nhiêu cũng có, long thể của
hoàng thượng chỉ có một thôi, cho nên người cũng mau chóng nghỉ ngơi !”. Nam Cung Xuân Hương đứng lên kiên quyết nói, sau đó xoay người qua Viên Tú Ngọc ra lệnh. “Thục Phi muội muội, chúng ta mau lui ra”
Những gì nên làm, nên nói đều bị Nam Cung Xuân Hương giành hết, Viên
Tú Ngọc tức giận, thấy không cam lòng, vẫn ngồi tại chỗ bất động, bốc
đồng nói : “Ta không đi ! Ta muốn ở lại cùng biểu ca!” Cho dù Phượng Dật ngủ nàng cũng muốn ngồi một bên coi chừng, nhất định không cho Nam Cung Xuân Hương đắc chí! Hừ!
Nam Cung Xuân Hương nghe vậy, lạnh lùng nói : “Thục phi muội muội, chẳng lẽ muội muốn làm cho hoàng thượng mệt mỏi sao?”
“Không có! Ta…ta chỉ muốn..”. Viên Tú Ngọc lúng túng, không thể tìm
ra một lý do hợp lý, chỉ có thể nhìn Phượng Dật chăm chú, chờ hắn giúp
đỡ.
Phượng Dật chau mày, dùng tay phải ở dưới bàn hướng sang người ngồi kế bên, véo Lý Ti Thần một cái.
“A –”. Lý Ti Thần đau đớn kêu lên, liền phát hiện mọi ánh mắt đều đổ dồn về mình, kể cả hai vị nương nương đang cãi nhau.
Lập tức hiểu được ý đồ của Phượng Dật, Lý Ti Thần bực tức nhìn hắn. Hoàng thượng, ngươi thật là gian xảo!
Phượng Dật cũng liếc mắt, nhìn hắn ẩn ý : “đến lượt ngươi lên sân
khấu rồi đấy”, hắn làm như không thấy sự phẫn nộ của Lý Ti Thần.
Hoàng thượng, ngươi thật vô lương tâm! Lý Ti Thần lườm hắn một cái,
sau đó đi lên phía trước, hướng hai người kia chắp tay thi lễ, cung kính nói : “Hai vị nương nương, theo vi thần thấy, hai người cũng nên trở
về! Thân thể hoàng thượng không khỏe, không nên mệt mỏi quá mức. Thái
hậu cũng nhiều lần dặn dò, hoàng thượng phải tĩnh dưỡng, không cho bất
cứ ai tới quấy rầy. Chắc hẳn, thái hậu cũng có nói qua với hai vị”
Hai nữ nhân vội nhìn nhau.
Các nàng đương nhiên biết Phượng Dật cần phải tĩnh dưỡng. Buổi sáng
đi thỉnh an, thái hậu còn căn dặn lần nữa, không có việc gì tuyệt đối
không được làm phiền hoàng thượng, chờ thân thể hoàng thượng khỏe lại,
nàng sẽ an bài cho bọn họ thị tẩm, Nhưng mà, hai người ỷ vào thân phận
đặc biệt của mình, không thể đợi được vội chạy đến đây, muốn cho Phượng
Dật lưu lại ấn tượng tốt, ghi nhớ sự dịu dàng quan tâm của bọn họ. Như
thế, đến lúc chọn người thị tẩm, người hoàng thượng nghĩ đến trước tiên
khẳng định là bọn họ,vậy họ cũng sẽ sinh hạ long tử trước tiên. Như vậy
ngôi vị hoàng hậu đúng là trong tầm tay.
Thế nhưng, hai người đều tự cho mình thông minh, đều không ngờ đối
phương cũng có can đảm như thế, trước sau đều đến . Bây giờ, dịu dàng
quan tâm không thấy bao nhiêu, lại còn tranh chấp với nhau.
Giờ nhớ lại dáng điệu giống như cười mà không cười của Nam Cung Xuân
Yến, ánh mắt thật là dịu dàng, nhưng không biết vì sao, khi nhìn vào ánh mắt ấy, bọn họ không khỏi cảm thấy sợ hãi, chỉ muốn bỏ chạy càng xa
càng tốt.
Không biết, bọn họ có nên đến chỗ thái hậu tố giác người kia hay không?.
Suy nghĩ một hồi, hai thiếu nữ không hẹn mà cùng run lên, liếc nhau, sau đó cúi đầu, cùng kêu lên: “Thần thiếp xin cáo lui”
Không nghĩ tới nêu ra thái hậu, hiệu quả thật là nhanh chóng! Lý Ti Thần cười khúc khích, đắc ý không thôi.
“Các nàng đã muốn vậy, trẫm cũng không…giữ nữa”. Phượng Dật làm như
vô cùng luyến tiếc, tiếng nói cũng có chút u buồn: “Người đâu, đưa Quý
phi, Thục phi hồi cung!”