Hai nhóm người đã đi xa, cả không gian khôi phục lại thanh tĩnh.
Đến lúc không còn nghe bất cứ tiếng động nào, Phượng Dật mới thở dài
một hơi, như trút được gánh nặng, ngồi xuống thản nhiên nói : ” Bây giờ, ngươi còn hâm mộ trẫm thật có phúc nữa không? “.
“Không có, không có! “. Lý Ti Thần lắc lắc đầu, nét mặt tỏ ý “xin miễn cho kẻ bất tài”.
“Hai nữ nhân này, một người tự cho mình thông minh, một giả vờ đáng
thương, kỹ năng diễn kịch quá kém, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra,
vậy mà còn ở đây vênh váo. Người như vậy, chỉ nhìn một lần liền thấy
chán. Huống chi mới vào cung có một ngày, lại ở trước mặt ngươi phân cao thấp! Đủ thấy cũng không có trí tuệ gì, khó có thể ở lâu dài trong chốn thâm cung. Tuy là dung mạo xinh đẹp, nhưng mà không có đầu óc, chỉ là
vật trang trí làm tăng thêm phiền phức, thà không có còn tốt hơn!”. Ở
trước mặt bạn tốt, hắn thật lòng đánh giá.
Phượng Dật gật đầu đồng ý.
Lại rót cho mình một chén trà, uống một chút, khóe miệng hơi cong
lên. Hắn cười nhạt: “Bây giờ chỉ mới bắt đầu mà thôi. Chờ xem, ỷ vào
thân phận đặc biệt của bản thân, thời gian tiếp theo bọn họ càng đấu đá
túi bụi. Sau này trò hay nhất định xảy ra liên tiếp”. Yêu nữ kia hãy
chuẩn bị đối phó.
“Thật không?”. Lý Ti Thần hưng phấn chớp chớp mắt.
“Nhưng mà”. Nụ cười trên mặt hắn vội tàn đi, tiếc nuối nói: “Tiếc là ta không được xem”
“Không sao, mấy ngày nữa, trẫm sẽ tìm một lý do triệu ngươi tiến
cung”. Phượng Dật tự tin nói. Gần đây tình hình rối ren, có người tín
nhiệm ở một bên giúp đỡ thì cũng tốt.
Không biết ý đồ hiểm ác của hắn, Lý Ti Thần ngây thơ vỗ tay, phấn khởi nói: “Thật tốt quá!”
Giữa lúc tâm tình hai người đang tốt, một tên thái giám chạy ào vào
trong điện, hét lớn: “Không hay rồi , hoàng thượng, có chuyện không
tốt!”
Lý Ti Thần hiếu kỳ, hỏi: “Xảy ra chuyện gì, tại sao ngươi hốt hoảng như vậy”
“Cãi nhau…bọn họ tranh cãi! “. Tiểu thái giám thở hổn hển nói tiếp: ” Quý…Quý phi… cùng …cùng Thục phi vừa… đi ra khỏi điện…liền cãi nhau!”
“Cãi nhau sao ?”. Ánh mắt Lý Ti Thần sáng lên, vừa định đi ra ngoài “Mau đi xem một chút!”
Phượng Dật nắm áo hắn kéo lại.
“Hoàng thượng, ngươi đừng có kéo ta” Lý Ti Thần xoay người lại, giằng co kéo vạt áo ra.
“Nôn nóng làm gì?”. Phượng Dật chậm rãi nói, nở một nụ cười hài lòng, làm như chuyện này xảy ra không phải do hắn vừa rồi châm dầu vào lửa.
“Xem trò hay mà! “. Lý Ti thần sốt ruột : “Hai nữ nhân đó,vừa rời tầm mắt của ngươi, nhất định là lộ ra bản tính, bây giờ khẳng định sẽ sử
dụng hết thủ đoạn, tranh cãi long trời lỡ đất!”. Một vở kịch hay như
vậy, sao có thể bỏ qua?”.
” Hãy đợi thêm chút nữa”. Phượng Dật buông tay, cầm chén trà lên chậm rãi uống, ung dung nói: “Mới bắt đầu thôi, đợi bọn họ tranh cãi kịch
liệt thêm chút nữa đi cũng không muộn”.