Sự kiện thần bí trong nhà bếp đã khiến chúng tôi có thêm không ít đồ ăn, chỉ tiếc tôi không biết phải xử lý chúng ra sao, chỉ có thể không phó mặc vậy, vài ngày sau tôi nói chuyện này , Tiểu An nghe xong liền căng thẳng, mỗi ngày đều xem xét kiểm tra cửa sổ vài lần, cuối cùng hận không thể dùng hết keo dán bôi vào cửa, tôi vội vã ngăn cản nó, lại thưởng cho nó một ít bạo lực, tận tình khuyên nhủ dạy nó cái gọi là đạo lí đối nhân xử thế, cho đến khi Tiểu An nước mắt lưng tròng nhìn tôi, tôi mới ngậm miệng.
“Chị à! Chị sơ suất quá!”
Được rồi, dù sao cũng không mất cái gì.
Hôm nay tôi lại đi trấn trên làm công. Nhìn bầu trời mây đen mù mịt, tôi quay đầu mang theo cái ô, từ từ ra ngoài. Đi đến nửa đường gặp được một chàng trai trẻ tuổi mặc áo somi trắng, bộ dạng khuôn mặt vô cùng tuấn tú, anh ta nhìn tôi sửng sốt một chút, lại dò xét chiếc ô trong tay tôi.
“Này…Là của cô sao?”
Giọng nói anh ta trầm trầm, mang theo chút ngọt ngào dễ nghe. Đáng tiếc lời nói này có chút khó hiểu.
Thế giới này còn có người trộm ô sao!
Tôi ôm chặt chiếc ô trong tay , nhíu mày nói: “Đương nhiên là của tôi, tôi mua ở siêu thị duy nhất trên trấn kia, trong nhà còn có hóa đơn .”
Chàng trai nghe vậy liền cười, giống như vào ngày đông xuất hiện tia nắng mặt trời vậy, rất ấm áp. Woah, rất đẹp trai, so với bức hình mấy chàng trai mà chị Diệu dán trên tường ở cách vách còn đẹp hơn nhiều…
Khoan khoan! Tôi đang nghĩ cái gì vậy!
Tôi sờ sờ gò má nóng hầm hập, lại dùng khóe mắt vụng trộm chăm chú nhìn chàng trai ở phía đối diện, quay đầu bỏ chạy.
Hôm nay nhà ông chủ có khách đến chơi , trong tiệm đóng cửa sớm hơn mọi khi. Bà chủ kết toán tiền công của tuần, nghe tôi nịnh nọt khen bà hôm nay xinh đẹp nên rất hớn hở tặng tôi thêm hai cái bánh pudding trứng. Tôi vui rạo rực cúi đầu cảm ơn, đem hộp bánh pudding bỏ vào túi giấy rồi nhét bao vào trong túi xách. Tiểu An hồi nhỏ thích nhất ăn loại đồ ngọt này, sau khi lớn lên lại chẳng có cơ hội nếm lại hương vị đó
Tôi che chở túi xách dè dặt cẩn trọng đi về nhà, trên đường núi lại gặp được chàng trai tuấn tú ban sáng!
Chẳng lẽ anh ta đứng ở đây cả ngày sao? Tôi gãi gãi đầu, chỉ có thể cúi đầu, nín thở nhìn không chớp mắt làm bộ như đi ngang qua, liền bị chụp lấy.
Tôi nhìn bàn tay tôi anh ta đang nắm lấy, dở khóc dở cười nói
“Tiên sinh, ngài đây là…”
Ánh mắt anh ta mơ hồ bất định, thật lâu sau chầm chậm nói:
“Vị cô nương này… Không, tiểu thư…” Đến khi tôi nhìn anh ta trừng mắt, anh ta liền hắng giọng nói tiếp.
“Khụ… Cô là Nguyên Lệ cháu gái của bà Nguyên đúng không? Tôi trước kia khi là học sinh từng được bà ấy giúp đỡ.”
Học sinh? Khi nào bà từng giúp đỡ cho học sinh?
Gặp tôi một mặt hoài nghi, anh ta buông tay tôi ra, nghiêm mặt nói:
“Bà lúc ở trấn trên có quyên tiền vào hòm, tôi từ đó mà nhận được giúp đỡ” anh ta nói xong đưa tay vào túi quần lấy ra một tờ giấy”Đây là danh thiếp của tôi.”
“Mĩ vị một nhà, đầu bếp trưởng. Hồ… Thất?”
Anh ta lại ho một tiếng, “Hồ Điệt.”
Tôi nghi hoặc ngẩng đầu.
“Tôi đến để trả ơn .”